Forget Me Not

Chương 32 : Sự trả thù cuối cùng

Một chị giúp việc đem thức ăn vào cho Lưu Ly, dường như chị ta nói gì đó, Lưu Ly không trả lời, không quay lại, lặng im ngắm nhìn mặt trăng trên cao, ngắm những vì sao lấp lánh xa xôi, và chờ đợi đến khi mình cũng trở thành một vì sao trên bầu trời tuyệt đẹp đó. Hi vọng lúc đó cô sẽ gặp lại Pappy, gặp lại mẹ, cô sẽ không cô độc nữa. - Lưu Ly, sao không chịu ăn cơm? Dương Vỹ đi vào phòng cô, anh nhìn khay thức ăn để trên bàn đã nguội lạnh rồi nhìn cô khẽ nhíu mày. Lưu Ly không trả lời, không quay lại, chỉ lặng lẽ đưa đôi mắt trong veo nhìn trời. Cô chán ghét tất cả mọi thứ, chán ghét những người đã đi qua đời mình, chán ghét thế giới này, cô chỉ muốn mình lập tức biến thành một vì sao trên bầu trời đêm tuyệt đẹp kia. - Quay lại đây, Lưu Ly! Dương Vỹ đến gần cô ra lệnh. Lưu Ly phớt lờ, mặc kệ anh nói, cô vẫn bình thản nhìn lên bầu trời. Dương Vỹ cau mày, rồi anh nắm vai cô xoay lại trước mặt mình. Lưu Ly nhìn anh, bình thản. Một cú tát được giáng thẳng vào mặt Lưu Ly khiến cô nhào sang một bên, máu từ khóe miệng cô nhòe ra. Một bên khuôn mặt bé nhỏ của cô đỏ ửng lên hằn in mấy ngón tay. Cô ngước lên ngỡ ngàng. Dương Vỹ đang nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng, còn ánh mắt thì sắc lẻm như dao. Rồi anh đi lại, nắm cổ áo cô dựng dậy. - Em mong Hổ Phách sẽ đến với em sao? Em mong nó sẽ đưa em đi khỏi đây sao? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo hơi nhói lại, rồi cô nhìn thấy sau lưng anh, chị giúp việc đang cầm một chiếc máy quay phim. - Thái độ ngang bướng của em làm anh thấy bực mình! Em nghĩ làm như vậy thì anh và Hổ Phách sẽ đau lòng sao? Em nghĩ cứ làm vậy thì Hổ Phách sẽ quay lại với em sao? Em thật ngu ngốc, Lưu Ly! Lưu Ly nhìn anh căm giận, cô thấy khóe mắt mình hơi cay, dường như cô thấy tủi thân, dường như cô thấy chạnh lòng, và cô thất vọng, cô biết đối với hai anh em họ cô không là gì cả, nhưng nghe Dương Vỹ nói ra điều này cô lại càng thấy thất vọng hơn. Một cú tát lại được giáng vào mặt Lưu Ly, cô ngã lăn xuống sàn, chiếc máy quay lúc này quay cận cảnh khuôn mặt đau đớn của cô. Không để cô đứng lên. Dương Vỹ đi lại tàn nhẫn đá vào mặt cô, Lưu Ly lại bị hất sang một bên, trán cô bị trầy rướm máu. Rồi chân Dương Vỹ dẫm lên ngực cô, đè mạnh. - Đối với anh và Hổ Phách, em chẳng khác gì một con búp bê cũ nát, anh giữ em lại thế giới này chỉ để đối phó với lão khốn Thành Phong. Tại sao em không biết thân biết phận? Muốn khơi gợi lòng thương xót từ anh sao? Muốn nhận được sự thương hại từ Hổ Phách sao? Lưu Ly, em đúng là một con bé ngu ngốc! Anh cứ nghĩ con gái cưng của lão đại thì lòng tự trọng sẽ cao lắm. Đối với anh, em chẳng khác gì một thứ rác rưởi. Nếu em ngoan ngoãn anh còn giữ em lại chơi đùa một chút, nhưng bây giờ thì em làm anh bực mình rồi. Anh không cần đến em nữa. Dương Vỹ vừa nói vừa đá vào mặt Lưu Ly một cách phũ phàng, mặt cô đỏ ửng, máu trên miệng nhòe ra nhiều hơn, thời điểm đó, chiếc máy quay được chỉnh cho hình ảnh cận cảnh. Lưu Ly cắn chặt môi, đôi mắt mở to giận dữ. - Muốn người ta tội nghiệp mình sao? Em nghĩ ai sẽ tội nghiệp cho em? Muốn chết sao? Nếu vậy anh sẽ giúp em! Dương Vỹ vừa nói vừa giơ chân đá vào bụng cô.- Bây giờ với anh, em chẳng còn tác dụng gì nữa, anh chỉ cần những hình ảnh này để gửi cho Thành Phong và dụ hắn vào bẫy của anh, anh sẽ giết chết hắn và đứa con gái kia của hắn. Còn em, cứ việc chết theo cách mà em mong muốn đi. Rác rưởi! Dương Vỹ đạp mạnh vào ngực cô và dùng chân xoay người cô ngước lên nhìn anh. Miệng Lưu Ly nhòe máu, hai cánh tay cô tím bầm. Cơ thể cô đau nhói, ba ngày không ăn uống đã khiến cô kiệt sức, bây giờ lại phải hứng chịu một trận đòn dã man như vậy thì Lưu Ly không chịu nỗi nữa, cả người cô run run, cô thở dốc từng hơi nặng nhọc. Cô nhìn Dương Vỹ, ánh mắt trong veo sắc lẻm, lần đầu tiên Lưu Ly biết căm hận một người. Dương Vỹ thấy ánh mắt muốn giết người này của Lưu Ly thì rất hài lòng, nhếch một nụ cười lạnh lẽo và nói cho cô nghe một câu cuối cùng. - Đối với anh, em chỉ là rác rưởi! Cú đạp giáng thẳng vào bụng Lưu Ly, máu miệng cô nhòe ra, và cô ngất lịm. Dương Vỹ thấy cô bất tỉnh rồi thì thôi không đánh nữa, anh đứng lặng im nhìn cô, đôi mắt đen thẳm mờ mịt. - Lưu Ly!!! Hổ Phách bên ngoài lao vào, cậu ném vội ly sữa sang một bên hoảng hốt cúi xuống đỡ cô dậy. Lưu Ly đã bất tỉnh, nhưng vết thương trên người không nặng lắm, chủ yếu là bị mấy vết bầm tím trên tay. Hổ Phách nhìn cô, nghiến răng tức giận rồi đứng dậy giơ tay đấm thẳng vào mặt Dương Vỹ, anh loạng choạng lùi ra sau. Hổ Phách vẫn chưa hả giận tiếp tục lao vào đấm tới tấp vào mặt, vào bụng anh. Dương Vỹ không đánh lại. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ thấy cảnh tượng này vội xô ra giữ chặt lấy cậu. Hổ Phách vẫn cố vùng ra lao vào đánh Dương Vỹ. - Đồ khốn kiếp!!! Sao anh dám đánh con bé ra nông nỗi này? Nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết anh!!! Hổ Phách dường như đã nổi điên, đám thuộc hạ của Dương Vỹ khó khăn lắm mới ngăn cậu lại được. Dương Vỹ nhìn vẻ mặt giận dữ của cậu, đưa tay quệt nhẹ một vệt máu trên khóe miệng. - Hổ Phách! Nếu em không muốn con bé chết… thì đây là cách duy nhất để giữ nó lại thế giới này. Nói rồi anh quay lại người giúp việc, đưa tay lấy chiếc máy quay phim và nhẹ bước đi ra. *** Cơn đau nhói lên dưới bụng. Lưu Ly nhíu mày mở mắt tỉnh dậy, cô đang nằm trên giường, trên tay cô có một sợi dây chuyền dịch, cô khẽ nhấc tay, đau nhói, hai tay cô bị đánh bầm tím lên cả. Cô ngồi dậy, hung hăng giật phăng sợi dây trên tay mình ném sang một bên. Rồi cô cười thầm. Đối với Dương Vỹ và Hổ Phách cô là rác rưởi sao? Tất cả những gì cô nghĩ về họ, giành cho họ đều là vô ích sao? Đến cuối cùng thì cô lại là rác rưởi? Cô đưa mắt nhìn ra xa. Dương Vỹ đánh cô, thật tàn nhẫn. Trước đây cô cứ nghĩ có lẽ vì anh thương cô, có một chút tình cảm giành cho cô nên không nỡ ra tay giết cô, vậy là cô đã lầm, anh ấy không ra tay giết cô chỉ vì sợ cô làm bẩn tay mình thôi, vì cô là rác rưởi. Lưu Ly mím chặt môi. Bao nhiêu tình cảm cô giành cho hai anh em họ, bao nhiêu sự tin tưởng cô giành cho anh em họ, cuối cùng thứ cô nhận lại chỉ là nỗi đau và sự khinh thường? Lưu Ly thấy mình ngu ngốc, cho đến tận bây giờ cô còn thấy đau vì Hổ Phách, cô còn hi vọng vào Hổ Phách mà không biết rằng những gì mình cố gắng cho đến bây giờ chỉ là vô nghĩa. Hổ Phách đâu có quan tâm cô. Cô sống hay chết đối với anh không phải chuyện gì to tát cả. Anh ấy có thể ném cô cho đàn ông chơi đùa, giương súng nhắm vào đầu cô, mặc kệ cô tìm cái chết. Vậy mà giờ đây cô còn chờ đợi điều gì? Chờ đợi sự thương hại của anh sao? Chờ đợi thứ tình cảm hời hợt của anh giành cho một con búp bê cũ nát sao? Làm gì có chuyện anh sẽ khóc thương cho cô, làm gì có chuyện anh sẽ hối hận vì mất cô. Cô thầm cười cho sự ngu ngốc của mình và không ngừng tự hỏi. Tình cảm mà cô giành cho Hổ Phách, có đáng hay không? Nỗi đau mà cô phải chịu đựng, có đáng hay không? Cô yêu thương Hổ Phách và Dương Vỹ, nhưng cuối cùng thì cô nhận được gì? Sự lạnh lùng hắt hủi, những hành động trả thù, hay những trận đòn dã man như khi nãy? Trong lòng cô giờ đây đã nhen nhóm lên một thứ cảm xúc khác. Không phải là đau đớn tuyệt vọng mà là sự tức giận và thất vọng, cô không muốn bản thân mình bị tổn thương vì bất kì người nào nữa, lòng tự trọng nhỏ bé mà cô đã ném mất giờ đây đã quay trở lại, đơn giản vì cô thấy bản thân mình không phải là rác rưởi. - Thật… không đáng. Lưu Ly ngồi lặng im trong căn phòng, đôi mắt trong veo nhìn xa xa ra khung cửa sổ, nhưng giờ nó không vô hồn nữa, mà bình thản đến mức lạnh lùng. Cũng trong thời điểm này, bên ngoài căm phòng của cô đã xảy ra vô số biến động. Kế hoạch trả thù của Dương Vỹ và Hổ Phách bây giờ mới bắt đầu. Thời gian trôi qua. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời thay thế cho màn đêm đen u tối. Lưu Ly ngồi bên cửa sổ uống ly sữa nóng chị giúp việc mới đem vào. Cô đã chịu đụng đến đồ ăn của mấy người giúp việc đem tới, nhưng cô ăn rất ít, còn lại chỉ uống sữa. Từ trên khung cửa sổ nhìn xuống dưới sân, cô thấy đám thuộc hạ của Dương Vỹ tập trung rất đông, cả bọn đều được trang bị vũ khí. Lưu Ly lặng im quan sát nhất cử nhất động của họ, dường như đám người này đang được phân công nhiệm vụ. Dương Vỹ và Hổ Phách cũng xuất hiện. Vậy là sắp kết thúc. Trận chiến giữa hai ông trùm quyền lực nhất trong thị trấn. Lưu Ly ngồi im trên khung cửa sổ, mặc kệ những gì đang diễn ra, mặc kệ những tiếng huyên náo bên tai, đôi mắt lơ đãng nhìn chăm chú vào mạng nhện mới giăng. Có một con bọ ngựa đang mon men lại gần đó, con nhện không xuất hiện trên lưới, nó nấp dưới một chiếc lá non và chờ đợi. Con nhện béo ú, những chiếc chân duỗi duỗi trông thật uyển chuyển. Ngược lại con bọ ngựa thì rất ngây ngô, nó không ý thức được nguy hiểm ngay trước mặt mình. Cứ thế lò dò đi lại. Rồi như một sự hiển nhiên nó vướng ngay vào chiếc bẫy của con nhện, hai chân nó dính chặt, nó sãi cánh ra cố gắng dẫy dụa, nhưng như vậy càng làm cho lưới nhện dính chặt lấy nó hơn. Thấy con mồi sa lưới, con nhện lập tức lao đến, dùng những chiếc chân di động giữ chặt con mồi, cắm những chiếc răng chứa đầy nọc độc vào bụng con mồi. Con bọ ngựa dẫy dụa trong đau đớn. Và giây phút tuyệt vọng cuối cùng, hai chiếc dao sắc nhọn của nó cắm sâu vào bụng con nhện. Con nhện bị bất ngờ nên lãnh trọn. Lưu Ly cười, vung tay ném chiếc ly về cái bẫy nhện, hai con vật nhỏ rơi xuống đất cùng những mảnh thủy tinh lấp lánh. Đây là kết thúc cho một trận chiến. Một tiếng súng chát chúa vang lên khiến cô chú ý, nó rất gần, trái tim cô bị lệch một nhịp. - Hoan nghênh cô đến đây, nữ cao bồi xinh đẹp! Dương Vỹ ngồi trên sôfa nhìn người con gái mới bước vào nhà khẽ nhếch môi cười. Linh Lan nhìn xung quanh, không thấy Lưu Ly thì lạnh lùng hỏi. - Con bé đâu rồi? Hổ Phách ở bên cạnh hơi nhíu mày. Hôm qua sau khi đánh Lưu Ly và cho người giúp việc ghi hình lại, Dương Vỹ đã gửi nó cho Linh Lan kèm theo lời mời cô đến nhà anh nếu muốn Lưu Ly được an toàn trở về. Đương nhiên là đi một mình. Sau khi xem xong đoạn phim Dương Vỹ gửi, Linh Lan lập tức nổi điên lên lao đến đây. Nhưng cô đâu biết cô đã sập bẫy Dương Vỹ, Thành Phong mất đi người bảo vệ. Dương Vỹ lại gửi cho ông ta đoạn phim cũ và yêu cầu đến một nơi gặp mặt. Đương nhiên đó là nơi đó đã được đặt bẫy. - Con bé đang hấp hối trên phòng. Dương Vỹ cười nhạt. - Nếu con bé chết... Linh Lan nhìn anh, ánh mắt sắc lẻm.- Mày cũng sẽ chết! Dương Vỹ cười nhạt rồi đứng dậy. - Để xem cô làm được gì? Đám thuộc hạ của Dương Vỹ vây lấy cô. Linh Lan cười nhạt, đưa tay rút ra hai con dao găm trên thắt lưng. - Tôi bây giờ phải đi đón tiếp ba cô, không còn hứng thú để chơi đùa với hai chị em cô nữa. Có điều đám thuộc hạ của tôi dường như rất ái mộ cô, vì vậy cô hãy đùa giỡn với chúng một chút nhé, nếu cô thắng được chúng, cứ việc đem Lưu Ly rời khỏi đây, còn nếu thua, dù có bị chúng xé xác ra hay làm trò vui gì đó thì cũng ráng chịu nhé! Dương Vỹ nói rồi cùng Hổ Phách ung dung đi ra ngoài. Trong căn phòng khách sang trọng, đám thuộc hạ của anh bắt đầu lao vào tấn công Linh Lan. Nhưng Linh Lan không phải một cô gái bình thường, cô rất giỏi võ, đám thủ hạ của Dương Vỹ không dễ gì khống chế được cô, cuộc hỗn chiến diễn ra, những tiếng đấm đá, những âm thanh la hét vang lên. Ra đến ngoài cổng, Dương Vỹ bước vào một chiếc limo mui trần chờ sẵn và quay lại nói với Hổ Phách. - Ở lại đây đi, khi nào bọn kia xong việc thì đem xác Linh Lan đến chỗ anh. Chúng ta sẽ tặng nó cho Thành Phong trước khi giết hắn. Hổ Phách đứng im, không nói gì, đôi mắt đen thẳm phức tạp. Dương Vỹ không dặn gì thêm nữa, ra lệnh cho xe chạy đi.