Forever Blue
Chương 5
“Mình tin anh ấy,” Lucy nói.
Sarah nhìn chằm chằm lại với sự im lặng kéo dài một lúc lâu từ vị trí ngả nghiêng trên ghế trường kỷ. “Richard nói với mình là cổ của Gerry bị gãy hoàn toàn,” Sarah nói. “Anh ấy nói là để làm được điều đó, người đàn ông hoặc là phải có võ thuật tinh thông hoặc là phải có sức mạnh tột bực phần thân trên.” Cô dừng lại một lúc, chống người trên khủy tay để nhấp một ngụm nước cam ép mát mẻ từ cốc thủy tinh cao. “Nói về sức mạnh phần thân trên, không phải cậu nói với mình điều gì đó về những hải quân SEAL có khả năng nâng ba hay bốn trăm pound hoặc điều gì đó tương tự thế?”
Lucy lắc đầu. “Mình biết cậu đang ám chỉ điều gì,” cô nói. “Phải, cậu đúng. Blue McCoy chắc hẳn có sức mạnh và khả năng để bẻ gãy cổ một người đàn ông như cái cách cổ của Gerry bị gãy. Nhưng mình không nghĩ anh ấy làm nó.”
“Họ đã bắt anh ta chưa?” Sarah hỏi, đôi mắt màu nâu lục nhạt đồng cảm.
“Không,” Lucy nói. “Họ không có đủ bằng chứng để bắt anh ấy. Thực tế là anh đã – mở ngoặc, đóng ngoặc nhé – ‘chạy trốn khỏi hiện trường tội phạm’ chỉ là bằng chứng gián tiếp”.
Điện thoại reo ầm ĩ chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng khách của Sarah. Lucy nhảy lên và Sarah nhăn mặt, làm bộ mặt xin lỗi. “Richard có một bộ khuếch đại chuông cho điện thoại,” cô giải thích. “Anh ấy sợ anh ấy ngủ thẳng qua một vài ca cấp cứu bởi vì anh ấy không thể nghe chuông điện thoại reo lúc nửa đêm. Mình nói cho cậu biết, thật là khó khăn khi kết hôn với một bác sĩ của một thị trấn nhỏ.” Nụ cười của cô trở nên tinh quái. “Hay là có lẽ chỉ khó khăn khi kết hôn cùng Richard. Xin lỗi cho mình ít phút.” Sarah với ra và nhấc chiếc điện thoại không dây từ cái đế của nó trên bàn cà phê trước mặt cô. “Xin chào?”
Lucy nhìn xung quanh phòng khách của Sarah. Nó không đẹp như thế này cho đến khi họ có em bé, Sarah và Richard mới chạy quanh để trang bị nội thất cho phòng khách. Trong gần một năm, hầu như không có thứ gì trong phòng khách. Nhưng bây giờ mọi thứ cuối cùng cũng được mang ra khỏi hộp. Ngôi nhà được trang bị nội thất thân thiện với trẻ em nhỏ. Không có các cạnh sắc hay bề mặt dễ vỡ; mọi thứ đều tròn trịa mềm mại, thiết kế để bị đâm vào bởi những cái đầu nhỏ xinh và bị vồ lấy bởi những ngón tay nhỏ xíu. Mặc dù là những nội thất hữu dụng, phòng khách vẫn được trang hoàng khá trang nhã. Sarah sẽ không có nó theo một cách nào khác.
“Không,” cô đang nói vào điện thoại. “ Tôi vẫn đang đợi cho đến khi đứa trẻ này quyết định khi nào là thời gian để được sinh ra.” Cô cười. “Đừng lo, anh sẽ nhận được một cuộc gọi.” Cô dừng lại, liếc về phía Lucy. “Phải, cô ấy ở đây. Anh có muốn nói chuyện với cô ấy không?”
“Ai đấy?” Lucy mấp máy môi.
“Tom Harper,” Sarah mấp máy lại. “Oh, được. Tôi sẽ đưa cô ấy lời nhắn. Chiếu cố đến cô ấy nhé.” Cô cười. “Chắc rồi, Tom. Cảm ơn. Tạm biệt.” Sarah ấn nút tắt, nhìn lên Lucy. “Tom gọi thông báo một tin nhắn từ cảnh sát trưởng. Cậu được yêu cầu đến sở cảnh sát. Ngay lập tức.”
Lucy uống cạn cốc cam ép của cô. “Anh ta có tình cờ nói tại sao không?”
Sarah mỉm cười. “Anh ta đề cập đến điều gì đó về việc cảnh sát trưởng Bradley sắp xếp cậu làm người chịu trách nhiệm cho toàn bộ cuộc điều tra từ khi cậu làm tốt nhiệm vụ là lần theo dấu và đưa Blue McCoy về đây.”
Lucy gần như đánh rơi cốc thủy tinh của cô. ”Mình á?”
“Tôi không hiểu,” Lucy nói một cách dữ dội, trèo vào chiếc xe tải của cô. “Những người khác trong sở cảnh sát này đều có khả năng tốt hơn để đảm nhận cuộc điều tra này. Tại sao lại là tôi?”
Blue xếp gọn túi vải thô của anh dưới chân và điềm tĩnh đóng cánh cửa hành khách, khóa nó bằng khủy tay anh. “Bởi vì những người khác trong sở cảnh sát này nghĩ rằng tôi giết Gerry.”
“Và từ khi nào cảnh sát trưởng Bradley để cho đối tượng tình nghi hàng đầu lựa chọn nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm cho cuộc điều tra vậy?” Cô lắp bắp.
“Em lái xe đi, được không?” Blue nói, liếc cô khi anh nhìn ra phía trước kính chắn gió. “ Tôi muốn ra khỏi đây.”
Rõ ràng là anh sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô cho đến khi cô gài số chiếc xe tải của cô và lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Mãi cho đến khi cô đang trên con dốc, hướng thẳng xuống bãi biển, Blue mới bắt đầu nói. “Bradley không biết là tôi chọn em,” anh nói trong chất giọng kéo dài mượt mà của mình. “Ông ta nghĩ ông ta chọn. Ông ta cố gắng bắt tôi ký vào lời thú tội và ông ta tuyên bố là vụ chống lại tôi sẽ được công bố và khép lại. Mặc dù họ không có đủ bằng chứng để bắt tôi lại hôm nay, cảnh sát trưởng nói việc này quá dễ dàng đến mức thậm chí lính mới toe, ngốc nhất của sở cảnh sát cũng có khả năng thu thập những bằng chứng cần thiết để đưa tôi vào tù trong vòng bốn mươi tám giờ. Tôi đã nắm lấy cơ hội để dẫn dắt ông ta theo ý tôi từ lời tuyên bố đó.”
“Và tôi là tên lính mới toe, ngốc nhất đấy,” Lucy nói khô khan.
“Em mới vào nghề, Yankee,” Blue nói, “nhưng em không ngốc. Và em sẽ không bỏ qua bất kỳ bằng chứng nào giúp cho sự vô tội của tôi cùng với sự hăng hái để kết tội tôi.”
Lucy im lặng một lúc. “Thế nếu tôi chỉ tìm thấy bằng chứng sẽ kết tội anh thì sao?’’ cô cuối cùng cũng hỏi.
Blue nhìn về phía bãi đỗ xe của bãi biển. “Lái nó vào đi,” anh nói.”Làm ơn.”
Lucy làm thế. Vào thời gian này của buổi chiều muộn, bãi đỗ xe hầu như trống rỗng, những người cuối cùng chơi ở bãi biển đang ra về. Cô dừng xe bên những viên đá cuội lớn được xếp thành hàng ở bãi đất và tắt động cơ. Khi cô còn học trung học, nơi này là nơi những người trẻ tuổi đến vào buổi tối để hẹn hò và âu yếm. Cô không bao giờ đến, nhưng cô sẵn sàng cá rằng Blue đã đưa Jenny Lee đến đây nhiều lần.
Blue quay người trên ghế để đối diện với cô. “Tôi có một linh cảm,” anh nói chậm rãi, “rằng em sẽ chỉ tìm ra bằng chứng để chỉ rõ tội lỗi của tôi.” Anh giơ một tay lên, dừng cô lại trước khi cô có thể nói. “Có điều gì đó về toàn bộ những thứ này có dấu hiệu của sự sắp đặt. Kẻ nào đã giết Gerry muốn nó nhìn giống như tôi là kẻ giết người. Tôi không biết có những ai dính líu vào, hoặc là họ sẵn sàng dẫn điều này xa đến đâu. Cho đến khi tôi biết thì chỉ có một người duy nhất tôi tin tưởng trong thị trấn này, và đó là em.”
Lucy nhìn anh chằm chằm với sự hoài nghi. Anh nghiêm túc. Trong tất cả những người anh có thể quay sang nhờ sự giúp đỡ, anh quay sang cô.
Nhưng với tư cách là một cảnh sát chịu trách nhiệm về cuộc điều tra, công việc của cô không phải là chơi trò sủng thần với một nghi phạm. Công việc của cô là tìm kẻ giết người – bất kể kẻ giết người có là ai.
Lucy tựa đầu cô lên cánh tay đang đặt trên bánh lái. “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi quyết định là anh có tội ?”
“Tôi tin rằng em đã quyết đình rằng tôi vô tội.”
Lucy ngẩng đầu lên. “Tôi cần phải hỏi anh,” cô nói. “Anh cần phải nói cho tôi biết anh ở đâu vào thời điểm Gerry chết.”
“Tôi không có chứng cứ ngoại phạm,” Blue nói với cô. “Tôi ở một mình.”
Lucy lấy quyển ghi chú của cô ra khỏi túi và mở cửa chiếc xe tải. “Hãy đi bộ trên bãi biển nào,” cô đề nghị.
Blue gật đầu. “Tôi thích thế,” anh nói, theo cô ra khỏi chiếc xe tải.
Cát lạo xạo dưới chân Lucy. Blue đã tháo đôi xăng đan của anh, cô để ý, và anh đang đi chân trần. Anh có bàn chân đẹp. Chúng nhìn mạnh mẽ, với mu bàn chân cao và những ngón chân thẳng, dài.
Lucy giữ những câu hỏi của cô cho đến khi họ đến rìa mép nước. Họ tiến thẳng đến phía nam dọc theo bờ biển trong im lặng, ngắm ánh hoàng hôn trên biển.
“Chúng ta đang ở vị trí thú vị bây giờ,” Lucy cuối cùng lên tiếng. Nó không dễ dàng, nhưng cô phải trung thực với anh bởi vì cô cần anh trung thực với cô. “Tối qua chúng ta suýt chút nữa thì…chắc chắn là một kiểu mối quan hệ, nhưng hôm nay mối quan hệ đó trở thành một thứ hoàn toàn khác.”
Blue im lặng, chỉ lắng nghe, vì vậy cô nói tiếp.”Tôi sẽ hỏi anh một loạt câu hỏi, và anh hãy trả lời chúng thành thực, anh hiểu rồi chứ?”
Lucy di chuyển hơi cách xa một chút để con sóng đang xô lên bờ không thể làm ướt giày cô. Blue để cho nước tràn qua đôi chân trần của anh. Nó làm ướt gấu quần anh, nhưng anh dường như không để ý hay quan tâm. Anh nhìn lên cứ như thể anh cảm nhận được Lucy đang nhìn anh, và gật đầu. Phải, anh đã hiểu.
“Được rồi.” Lucy thở phào. Cô đã không nhận ra, nhưng cô đang nín thở. “Tôi thả anh xuống motel của anh khoảng 8:30 tối,” cô nói.”Nói cho tôi mọi điều anh làm từ khi đó đến khi anh trả phòng.”
Blue nheo mắt lại, ngẫm nghĩ. “Tôi đi vào trong phòng, tắm rửa và thay bộ đồng phục của tôi ra. Tôi mua một ít cá rán và salad từ quán thịt nướng, quay trở lại phòng và xem một phần bộ phim trên truyền hình cáp trong khi tôi ăn bữa tối,” anh nói. “Nó không hay – bộ phim ý, không phải thức ăn – vì vậy tôi tắt đi trước khi nó kết thúc. Lúc đó có lẽ khoảng mười giờ. Điều hòa không khí không làm việc thực sự tốt, và tôi thì…không ngủ được, vì vậy tôi đi ra ngoài, để đi dạo.”
Thao thức. Lucy cũng thao thức tối qua. Cô biết anh đang nhìn cô, nên cô cẩn thận giữ mắt cô trên sổ ghi chú. “Anh đã đi đâu? Có thể ai đó nhìn thấy anh trong khi anh ra ngoài.”
“Tôi đi xuống đường Main và đi qua phía sau vài mảnh đất để đến bến du thuyền,” Blue nói. “Tôi ngôi xuống đó một khoảng thời gian – tôi không biết chính xác là bao lâu.” Anh dừng lại. ”Và sau đó tôi đi bộ đến đường Fox Run.”
Lucy không thể ngăn việc quay sang và nhìn anh. Nhà cô trên đường Fox Run.
“Đúng vậy,” anh nói. “Tôi đến để xem cô có lẽ vẫn còn thức, giống tôi.”
Cô đã thức. Cô đã thao thức đêm qua cho đến gần sáng. Cô nhìn chằm chằm vào bóng tối trên trần nhà, mong ước rằng cô đã liều lĩnh và táo bạo, mong ước rằng Blue ở đó với cô. Nhưng thậm chí khi cô mong muốn cho sự hiện diện của anh, cô biết điều cô thực sự muốn là một kiểu kết thúc như cổ tích, kiểu anh hôn cô và thú nhận rằng anh không thể sống thiếu cô, rằng hy vọng duy nhất của anh để tìm kiếm hạnh phúc đích thực là ở đó trong vòng tay cô.
Cô đã tự bảo mình ngay từ đầu là cô đang bước vào một cuộc yêu đương nóng bỏng, ngắn ngủi, tình một đêm. Cô đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng thế là đủ. Nhưng ngay từ đầu, cô đã hy vọng – một cách bí mật, thậm chí với chính cô – rằng phép màu nào đó sẽ xảy ra và Blue sẽ ở lại thị trấn.
Lucy nhìn chăm chú xuống những dòng chữ gọn gàng trong sổ ghi chú, nhưng mắt cô không tập trung, và những dòng chữ nhìn giống dấu vết của loài chim biển trên cát hơn là những từ ngữ. Blue đang ở lại thị trấn, nhưng điều gì đó xảy ra thì cách xa khỏi phép màu. Nó là quỷ dữ và chết chóc.
Nếu Blue không giết Gerry – và anh đúng như thế; cô không tin là anh làm – thì kẻ giết người thực sự đã biến mất từ lâu hoặc là, tệ hơn, đang ở đâu đó ngoài kia, quan sát và chờ đợi, chờ cơ hội của hắn.
Lucy nhìn lên để thấy Blue vẫn đang nhìn cô chăm chú, một ngọn lửa cháy âm ỉ trong đôi mắt anh. “Không có ngọn đèn nào trong nhà em,” anh nói, “nhưng thậm chí nếu có, tôi cũng sẽ không gõ cửa. Em đã làm rõ khi em thả tôi xuống ở motel là em không muốn tôi ở quanh.”
Đó không phải là sự thật. Cô đã muốn anh ở quanh. Nhưng nó chỉ quá phức tạp khi cô nhìn anh giữ Jenny Lee trong vòng tay anh ở trên sàn nhảy của câu lạc bộ thị trấn.
“Tôi không biết tại sao tôi thậm chí đã đi dạo qua nhà em,” Blue tiếp tục, nhìn đi chỗ khác, ra đại dương. “Tôi đoán có lẽ tôi hy vọng là tôi sẽ tìm thấy em ra ngoài khiêu vũ khỏa thân trên bãi cỏ sau nhà em hay làm điều gì đó đại loại như vậy.”
Lucy phá ra cười. “Tôi không khiêu vũ khỏa thân nhiều những ngày này,” cô nói.
“Quá tệ,” anh nói, quay lại nhìn cô với một nụ cười chậm rãi.
Quá tệ. Nó cũng quá tệ là Blue đã không gõ cửa nhà cô đêm qua. Và nó cũng quá tệ là Lucy đã từ chối lời mời đến phòng khách sạn của anh trước đó. “Nếu tôi ở cùng anh đêm qua, anh sẽ có chứng cớ ngoại phạm rồi,” cô lưu ý.
Blue nhìn vào mắt cô, sức nóng trong cái nhìn của anh đột nhiên cao lên một cách nguy hiểm. “Đúng vậy,” anh nói êm ái.
Lucy quay đi, kiểm tra lại ghi chú của cô, biết là đã đến lúc đưa ra những câu hỏi khó khăn, những câu hỏi mà cô đã tránh hỏi đến. Cô cần phải biết về cuộc chuyện trò của Blue với Jenny Lee và cuộc cãi vã sau đó với Gerry. Điều đó giữ họ khỏi trôi dạt vào vùng nước nguy hiểm.
“Hãy quay lại trước đó một chút,” Lucy nói. “Tối qua, tại câu lạc bộ thị trấn…”
“Tôi đến câu lạc bộ trước sáu rưỡi một chút,” Blue nói. “Em biết đấy, tôi đã gọi đến văn phòng của Gerry vào buổi chiều, sau đó nhận phòng ở motel. Thư ký của anh ấy nói là anh ấy sẽ bận họp cả ngày và anh ấy nói sẽ gặp tôi tại bữa tiệc, do đó tôi đến sớm để nói chuyện với anh ấy.”
Lucy dừng bước. “Các anh đã nói chuyện gì?”
“Anh ấy đã không xuất hiện.” Blue vẽ một đường trên cát ướt bằng ngón chân anh và nhìn một ngọn sóng nhẹ nhàng xóa đi một phần của nó. “Mãi đến sau bảy giờ tôi mới nhìn thấy anh, nhưng ngay từ đầu tôi thấy anh thì anh đã cùng với Jenny Lee đi làm thủ tục chào hỏi quan trọng của họ.”
Blue đang tìm kiếm anh trai con dượng anh tại câu lạc bộ thị trấn tối qua, Lucy nhận ra. Anh không quan sát và chờ đợi cô như cô đã nghĩ. Sự thất vọng quét qua cô, và cô buộc bản thân lờ nó đi. Không có chỗ cho cảm xúc trong quan hệ của họ bây giờ là người điều tra và nghi phạm.
“Có bất kỳ ý tưởng gì về điều anh ta muốn nói vói anh không?”
Blue cào những ngón tay qua mái tóc vàng hoe, dày dặn, đẩy nó khỏi mặt. Gió nhẹ ngay lập tức làm một lọn gợn sóng rơi lại phía trước. Nó bay nhẹ trước trán anh. “Tôi đã nghĩ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường,” anh nói. “Em biết đấy kiểu “Này, anh có khỏe không? Mọi việc thế nào? Có điều gì mới trong hai năm qua kể từ lần cuối em gặp anh không?’ Hỏi đáp thông tin. Kiểu như vậy.”
“Nhưng…?”
Lucy lại nhìn thấy một tia le lói của nỗi đau trên khuôn mặt không biểu lộ một điều gì khác của anh. Nếu cô chưa từng thấy nó trước đây, cô có lẽ đã không để ý đến nó. Anh bắt đầu bước đi trên bãi biển, và cô bước giật lùi, để quan sát mặt anh khi anh nói.
“Sau đó một chút thì đến cuộc trình diễn nhỏ trên sàn khiêu vũ,” Blue nói. “ Tôi đang nghĩ là Gerry đã dự tính từ đầu là anh ta sẽ gửi lời ‘biến đi’ cho tôi trong sự riêng tư, trước khi bữa tiệc bắt đầu.”
“Anh không thể trách anh ta vì đã trở nên đố kỵ,” Lucy nhận xét. ”Anh đang khiêu vũ với hôn thê của anh ta đồng thời cũng là người yêu cũ của anh.” Cô nhận thấy mình đang quay đi, nhìn ra phía trước bây giờ, như thể cô đang chăm chú đọc ghi chú của cô. Cô không ở đây để đưa ra quan điểm của cô về tình huống đó. Cô được cho là đang thu thập bằng chứng. “Được rồi, tôi biết anh đã ở đâu từ bảy giở mười lăm đến trước tám giờ vài phút.”
“Tôi cũng nhớ cái phần chết tiệt đó khá rõ,” Blue nói.
Lucy biết là nếu cô nhìn lên, cô sẽ thấy anh đang nhìn cô, nên cô giữ ánh mắt cô cẩn thận trên sổ ghi chú của mình. “ Anh đi vào để nói chuyện với Gerry,” cô nói. “Hình như anh không tìm anh ta.”
“Anh ta đang nói chuyện công việc với ông Fisher,” Blue bảo cô. “Nên tôi cáo lỗi với Jenny Lee.”
“Bằng cách đề nghị cô ấy một điệu nhảy à?” Lucy không thể giữ được sự ngờ vực trong giọng cô. Chúa ơi, cô nghe như một cô bạn gái ganh tị. Cô ngay lập tức nói lại. ”Tôi xin lỗi. Xin hãy tiếp tục. Điều gì xảy ra sau đó?”
Nhưng Blue không tiếp tục. Anh dừng bước và nhìn cô, nghiên cứu khuôn mặt và đôi mắt cô, ánh mắt anh thăm dò, tìm kiếm. Cảm giác không khác gì bị đặt dưới một cái kính hiển vi.
“Em không tin tôi khi tôi nói với em là điều duy nhất giữa Jenny Lee và tôi là câu chuyện xưa,” Blue cuối cùng cũng lên tiếng. “Khi em nhìn tôi khiêu vũ với cô ấy – điều đó đã thay đổi ý định của em về việc trải qua cả đêm với tôi, đúng chứ?”
“Điều đó không có ý nghĩa gì với cuộc điều tra này – “
“Thôi nào, Yankee,” Blue dài giọng. “Tôi đang trả lời trung thực mọi câu hỏi của em. Ít nhất em có thể trả lời một câu hỏi của tôi chứ.”
Lucy ngẩng đầu lên và nhìn trực tiếp vào mắt anh. “Phải,” cô nói. Nhưng nó chỉ là một nửa sự thật. Câu trả lời thực sự là có và không. Nhìn Blue với Jenny Lee bằng cách nào đó đã phá vỡ bùa chú anh bỏ vào cô. Nhìn anh với cô ấy làm Lucy nhớ ra là cô không làm những điều như ngủ với thủy thủ người mà chỉ ở trong thị trấn chỉ ít ngày.
Blue đang quan sát cô. Mắt anh sánh được với màu xanh rực rỡ của đại dương. Anh di chuyển một bước về phía cô và rồi một bước nữa. Lucy thấy mình bất động, không thể bước lùi lại. Anh với ra và nhẹ nhàng vén một lọn tóc rời ra vào sau tai cô.
“Hãy quay lại với Jenny Lee,” Lucy nói một cách tuyệt vọng. Việc đề cập đến bạn gái cũ của Blue đã thành công, như thường lệ, làm tan sức mạnh kỳ lạ mà anh đã tác động đến cô.
“Khi tôi nói với cô ấy là tôi sẽ rời bữa tiệc,” Blue nói, “cô ấy nói là cô ấy muốn nói chuyện với tôi.” Anh cúi xuống và nhặt lên một hòn đá trơn nhẵn từ bãi biển, phủi sạch cát khỏi nó, tung tung nó trong lòng bàn tay. “Cô ấy dường như thực sự lo lắng, thực sự rối loạn về điều gì đó. Rõ ràng là cô ấy muốn nói chuyện riêng tư, và khi mà việc kéo cô ấy tách ra một góc phòng dường như là không thích hợp, tôi đã đề nghị cô ấy một điệu nhảy.”
Blue đứng thẳng lên và lia viên đá vào lòng đại dương, qua những con sóng đang vỡ òa. Nó nhảy lên vài lần trước khi biến mất. “Em chắc hẳn sẽ không tin tôi,” anh nói, giọng anh vẫn kiểu thực tế nó thế. “Nhưng những gì tôi đang nói với em có chúa chứng giám, Lucy.”
Lucy gật đầu, ngòi bút của cô sẵn sàng để viết những ghi chú.
Blue phủi cát còn dính trên tay anh, liếc về cuốn sổ ghi chú của cô. “Em không cần làm thế,” anh nói. “Điều này không có ý nghĩa gì với vụ án cả.” Ánh mắt anh điềm tĩnh. “Tôi chỉ muốn em biết là toàn bộ thời gian khi tôi đang khiêu vũ với Jenny Lee, tôi đã mong muốn là em ở đó trong vòng tay tôi.”
Lucy nhắm mắt lại. Chúa tôi ! Có thể nào Blue vẫn nghĩ là anh có cơ hội với cô không? Có thể nào là anh không nhận ra vai trò hiện tại của họ không cho phép bất kỳ kiểu tương tác lãng mạn nào không? Và, thực ra, anh có thành thực nghĩ là cô ngây thơ đến mức cô sẽ tin là anh thích cô hơn Jenny Lee Beaumont sao?
“Hãy tập trung vào vụ án,” cô nói. “Tôi đã nghe phần nào sự thực về những gì Jenny Lee nói với anh trong khi anh đang khiêu vũ rồi.”
Lucy không tin anh. Blue cũng không thực sự trông đợi cô sẽ. Nhưng bây giờ, có lẽ, không phải là thời điểm tốt nhất để thuyết phục cô khác đi.
“Jenny Lee nói với tôi là cô ấy lo lắng về Gerry,” Blue nói. “Anh ấy đã hành động kỳ lạ, như thể là anh ấy đang chịu áp lực nặng nề. Cô ấy nói với tôi là cô ấy tin rằng cô đã sai lầm khi mời tôi đến dự đám cưới. Hình như đề nghị tôi làm phù rể là ý tưởng của cô ấy. Cô ấy nghĩ là Gerry thích ý tưởng ấy, nếu anh ấy không thích, anh cũng không nói khác đi với cô. Nhưng vài ngày vừa qua, Jenny Lee bắt đầu lo lắng nếu Gerry khó chịu vì tôi quay trở lại thị trấn, băn khoăn về chuyện của tôi và Jenny.” Anh dừng lại. “Nói tóm lại, Jenny đề nghị tôi rời đi.”
Lucy gật đầu, nghệch ngoạc vào sổ ghi chú của cô, cắn nhẹ môi dưới giữa hai hàm răng trong khi tập trung.
Blue không thể ngăn anh nhớ lại cảm giác mềm mại của đôi môi ấy, mùi vị ngon lành của khuôn miệng Lucy, sự sẵn lòng của cô để đưa nụ hôn đó lên một mức độ mật thiết cao hơn. Trước khi anh rời thị trấn lần nữa, anh sẽ tìm ra cách quay lại khoảnh khắc mà họ đã chia sẻ cùng nhau. Và khi anh làm thế, sự lôi cuốn cháy bỏng giữa họ như nhiên liệu tên lửa sẽ bùng lên không thể nào dập tắt được. Nó sẽ trở nên tuyệt vời. Nó sẽ trở nên rất, rất tuyệt vời.
Nó cũng sẽ trở nên tuyệt vời khi theo dấu và bắt giữ tên con hoang kẻ đã giết Gerry, để đưa hắn ra xét xử. Mặc dù Blue và Gerry đã bất hòa gần đây, và bất chấp những từ ngữ cay nghiệt của Gerry với Blue tối qua, Blue không quên tình bạn mà anh đã chia sẻ với anh con dượng anh suốt thời thơ ấu và thanh niên của mình. Và anh vẫn không thể tin được là Gerry thực sự đã chết. Ý nghĩ rằng anh không bao giờ nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Gerry lần nữa làm anh cảm thấy trống rỗng.
“Tôi muốn nhìn thấy thi thể,” Blue nói.”Để xem có điều gì đó mà cảnh sát có thể đã bỏ lỡ không.”
Lucy lắc đầu. “Văn phòng giám định y khoa của bang đang thực hiện khám nghiệm tử thi. Đó là quy định với tất cả những trường hợp đáng ngờ. Nếu mọi thứ suôn sẻ , thi thể sẽ được đưa trở lại thị trấn vào thứ sáu cho tang lễ vào thứ bảy.”
“Ai chịu trách nhiệm thu xếp tang lễ ?” Blue hỏi.
Lucy nhìn lên từ sổ ghi chú của cô. “Jenny Lee”
Jenny Lee. Quỷ thật, bất cứ nỗi đau nào Blue đang cảm thấy về cái chết của Gerry, nó chắc chắn là tăng gấp hàng trăm lần đối với Jenny Lee tội nghiệp. Thay vì kết hôn với Gerry vào thứ bảy, cô sẽ phải chôn cất anh ấy.
“Tình trạng của Jenny thế nào rồi?”
“Như có thể trông đợi, tôi đoán thế,” Lucy bảo anh. Lúc nào cũng vậy, khi tên của Jenny Lee được nêu ra, đôi mắt sẫm màu của cô trở nên cảnh giác. Bóng tối đã trở nên đáng kể, và cô quay lại, nhìn lại bãi biển theo hướng họ đã tới. ”Chúng ta tốt hơn hết nên quay lại thôi.”
“Tất cả những thứ rắc rối này,” Blue nói khẽ.
Lucy nhìn lại anh, lòng trắc ẩn trong đôi mắt cô.”Điều này thật khó khăn cho anh,” cô nói. “Mọi người đều bận rộn thực hiện sự buộc tội. Không ai nói với anh lời chia buồn về cái chết của anh trai anh.”
“Nó không quan trọng.”
“Có, nó có,” Lucy nói. “Vào những lúc như thế này, anh cần phải biết là mọi người có quan tâm.”
Blue mỉm cười.”Tôi biết là em có quan tâm, Yankee,” anh nói. “Và đó là tất cả những gì tôi cần.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
32 chương
77 chương
6 chương
24 chương
123 chương