Forever Blue
Chương 3
Blue tìm kiếm trong phòng ăn tối của câu lạc bộ thị trấn cho bất cứ dấu hiệu nào của Gerry. Ban nhạc vẫn đang chơi trong góc, và nhiều cặp đôi vẫn trên sàn khiêu vũ, nhưng hầu hết đám đông đang bắt đầu lấy chỗ ngồi xung quanh những bàn tiệc nằm rải rác một nửa căn phòng.
Đôi mắt tinh nhạy của anh cuối cùng cũng tìm ra Gerry trong đám đông. Anh ta đang ở trong góc phòng, có một cuộc thảo luận nhìn có vẻ rất quan trọng với R.W.Fisher, vua thuốc lá.
Fisher đã bán nông trại trồng cây thuốc lá và nhà máy sản xuất thuốc lá ở Virginia và chuyển gia tài đồ sộ của ông ta đến Hatboro cùng thời gian Blue chuyển đến thị trấn với mẹ anh. Đã hơn hai mươi lăm năm kể từ khi Fisher kiếm tiền từ trồng và bán thuốc lá, nhưng không nghi ngờ gì ông ta sẽ được biết đến như là vua thuốc lá cho đến ngày ông ta chết.
Gerry đã cố gắng mãi để tham gia vào vòng tròn riêng biệt của bạn bè và đối tác kinh doanh của R.W.Fisher. Blue biết tốt hơn hết là không nên làm phiền Gerry bây giờ.
Mặt khác, Lucy lại đang đợi anh ngoài hàng hiên -
Anh có thể chỉ đơn giản là cáo lỗi để rời đi với Jenny Lee, nói với cô là anh sẽ nói chuyện với Gerry vào buổi sáng. Blue quay lại bàn nơi lần cuối anh nhìn thấy vợ chưa cưới của anh con dượng anh đang nói chuyện với vài người bạn của cô.
Anh băng ngang căn phòng, và Jenny Lee ngước lên. Cô đứng dậy, mỉm cười chào đón, lúm đồng tiền xinh xắn trên má cô hiện ra. Bạn bè cô chú ý trong yên lặng, quan sát cả hai.
“Carter,” Jenny nói với ngữ điệu miền nam mềm mại. “Chúng ta chưa chào hỏi nhau đàng hoàng gì cả, đúng không nào?”
Cô giơ tay ra cho anh, và anh nắm lấy một cách tự động. Jenny Lee Beaumont. Đã từng có một thời trước đây khi anh muốn cô gái này hơn cả cuộc sống. Mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh biếc, dáng vẻ tròn trịa nhỏ nhắn, trang phục với những diềm nếp và ren, tất cả dường như là định nghĩa của sự nữ tính. Điều đó khá là khôi hài, nhưng bây giờ cô dường như quá điệu đà – một bức tranh biếm họa của mỹ nhân miền nam, với tất cả những màu đào và sự ngọt ngào và sự quyến rũ nữ tính.
Thật buồn cười, nhưng đâu đó trong quá khứ mười hai năm qua anh đã phát triển một sở thích nhất định về hương vị. Và lựa chọn phụ nữ trưởng thành.
Mùi hương thơm ngát của Jenny Lee bao bọc anh, mùi thơm nhân tạo và ngào ngạt. Quỷ thật, anh từng yêu thích mùi hương của cô. Bây giờ anh gần như phải đấu tranh để áp đảo thôi thúc bước trở lại, cách xa khỏi cô, tìm kiếm chút không khí trong lành.
Khi cô mỉm cười nhìn vào mắt anh, Blue không cảm thấy gì.
Anh đã từng e ngại việc gặp lại cô, anh đột nhiên nhận ra. Anh đã sợ rằng tất cả những mong muốn và nhu cầu và nỗi đau xưa cũ sẽ ùa về.
Nhưng anh không cảm thấy gì hết.
Ngoại trừ thôi thúc quay trở ra hàng hiên, nơi Lucy Tait đang đợi anh.
“Jenny, anh xin lỗi,” anh nói, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay cô, “nhưng anh không thể ở lại cho bữa tiệc tối. Anh sẽ ra về bây giờ.”
“Oh, anh thân mến. Em đang hy vọng có cơ hội được nói chuyện với anh.”
Khi nụ cười của cô nhạt dần, Blue có thể nhìn thấy những đường nét của sự lo lắng trên khuôn mặt thường bình thản của Jenny. Và khi cô lại mỉm cười, anh có thể thấy là nó gượng gạo và không tự nhiên.
Blue liếc về phía cái bàn đầy những người phụ nữ, tất cả đều đang lắng nghe, như thể họ đang xem một tập phim “Khi thế giới trở lại”. Bất cứ điều gì Jenny phải nói, cô không muốn nói trước một khán giả nào.
“Tất nhiên, anh thực ra không thể rời đi mà ít nhất không có một điệu nhảy,” Blue nói, biết rằng bất cứ điều gì làm cô lo lắng, cô có thể nói với anh trong sự riêng tư trên sàn khiêu vũ.
Sự khuây khỏa vụt ngang qua đôi mắt của Jenny. “Tất nhiên,” cô nói, để anh dẫn cô vào giữa căn phòng. Những người phụ nữ tại chiếc bàn vẫn đang quan sát, nhưng ít nhất họ không có khả năng nghe được anh.
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Blue hỏi. Khiêu vũ với Jenny thật lạ sau khi anh đã ôm Lucy trong vòng tay mình. Lucy cao gần bằng anh, vừa vặn hoàn hảo, Jenny thì quá thấp. Anh cảm thấy lúng túng, cứ như là anh phải cúi hẳn xuống để nói chuyện với cô.
“Em không biết điều gì đang diễn ra,” Jenny nói. “Gerry đã hành động rất kỳ lạ vài ngày vừa qua…rất lo lắng và rối loạn. Em không thể tìm ra lý do. Kinh doanh đang tốt hơn bao giờ hết. Anh ấy vừa mua một cái ô tô mới, và anh ấy lập kế hoạch cho tuần trăng mật rất phung phí…Không phải là lo lắng về tài chính làm anh ấy kiệt sức, đó là điều chắc chắn.
Đôi mắt cô long lanh ướt, nhưng Blue vẫn không cảm thấy gì. Không có gì hơn là mối bận tâm của người anh em cho vợ tương lai của Gerry. Cô nhìn như thể là sẽ còn nói nữa, vì thế anh đợi.
“Em chỉ băn khoăn…”
Nếu cô là Lucy, cô sẽ nói toạc ra bất kỳ điều gì làm cô khó chịu ngay giây phút họ bắt đầu khiêu vũ. Lucy là người thẳng thắn và đi vào trọng tâm. Cô nói những gì cô nghĩ. Điều đó thật là dễ chịu, Blue nhận ra. Anh thích nó nhiều hơn nhiều cách Jenny Lee tiếp cận vấn đề, kiểu mà mỗi mẩu nhỏ thông tin phải được kéo ra từ cô.
“Gì vậy, Jenny Lee?” anh hỏi. “ Cứ nói cho anh biết.”
Cô không thể nhìn vào mắt anh, sự xấu hổ làm cô đỏ mặt. “Em chỉ không thể ngăn được mà tự hỏi là có phải em đã gây ra một lỗi lớn khi mời anh đến đây,” cô thì thầm.
Mười phút kéo dài thành mười lăm, và tất cả sự hoài nghi và e ngại của Lucy càng ngày càng lớn dần.
Cô đang làm gì vậy? Bây giờ khi cô đã có thời gian để nghĩ về nó, sức mạnh lạ thường của đam mê cô cảm nhận từ nụ hôn của Blue dọa cô sợ chết khiếp.
Điều gì sẽ xảy ra nến cô làm gì đó thực sự ngu ngốc? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô yêu người đàn ông này?
Yêu? Chúa giúp cô, cô đã đi được nửa đường qua ranh giới rồi. Cô có thể nào thực sự chỉ có tình dục với Blue, giữ cho thể xác và cảm xúc hoàn toàn tách rời? Hay là sự gần gũi về thể xác sẽ đẩy cô vào sự hỗn loạn mà từ đó cô không bao giờ có thể thoát ra?
Anh đang ở đâu? Điều gì làm giữ anh lại lâu thế?
Lucy không băn khoăn, không nghi ngờ gì khi cô nhìn vào mắt của Blue. Cô chẳng thể di chuyển theo bất cứ hướng nào ngoài tiến lên phía trước. Chỉ là khi anh không có ở đây cô bắt đầu bước lui trở lại.
Cô mở cánh cửa kiểu Pháp và quay vào trong câu lạc bộ thị trấn. Blue chắc hẳn đang mải mê trong một cuộc thảo luận với Gerry và không thể thoát ra. Và cô, cô cần uống gì đó, thứ gì có thể đem lại cho cô can đảm để giữ cô không chạy trốn.
Nửa đường đến quầy bar, cô nhìn thấy anh.
Blue đang trên sàn khiêu vũ, với Jenny Lee Beaumont trong vòng tay anh.
Không phải rõ ràng rồi sao.
Lucy quay trở ra, quá chán ghét bản thân để cảm thấy tức giận với Blue. Blue và Jenny Lee, chuyện xưa? Lucy đã gần như tin điều đó. Nó làm cô trở thành đại ngốc như Blue.
Cô phải ra khỏi đây, nhanh chóng, vậy nên cô hướng thẳng đến những cánh cửa dẫn ra hành lang. Cô đã gần đến đó khi sự hò hét bắt đầu.
Lucy quay lại, sự huấn luyện của nhân viên cảnh sát của cô không cho phép cô chạy khỏi âm thanh của rắc rối. Những gì cô nhìn thấy làm trái tim cô chùng xuống.
Gerry, mặt anh ta tái xám, đang đứng giữa sàn khiêu vũ, giữa Blue và Jenny. Và mặc dù anh ta hạ giọng anh ta xuống thấp, anh ta đẩy Blue lặp đi lặp lại, hoàn toàn khó chịu và giận dữ.
Lucy có thể thấy từ tư thế của Blue và từ cách anh giữ cả hai tay trên không trung, lòng bàn tay hướng ra và đối mặt với anh con dượng anh là anh không có ý định để cuộc tranh cãi này trở nên quá khích. Nhưng Jenny đang khóc, và Gerry đẩy Blue càng lúc càng mạnh hơn với từng lời anh ta nói. Lucy di chuyển lại gần hơn, tự hỏi cô có nên bước vào mặc dù cô đang không làm nhiệm vụ hay không. Không phải là cô có nhiều may mắn để giải quyết sự náo động chiều nay.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Thậm chí ban nhạc cũng ngừng chơi. Sheldon Bradley, Cảnh sát trưởng, di chuyển nhanh chóng đến bên Gerry, và Lucy thấy vui mừng. Ông có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều, thêm nữa lại là một trong những người bạn của Gerry.
“Tôi muốn hắn ra khỏi đây.” Gerry lại bắt đầu to tiếng. “Dù sao đi nữa thì đồ quỷ nào đã cho phép hắn ta khiêu vũ với Jenny Lee?”
Có phải là lời anh ta líu nhíu không nhỉ? Giọng anh ta nghe buồn cười, cứ như anh ta đã…
“Gerry, anh say rồi.” Jenny Lee nói.
“Mời hắn ta là ý tưởng của cô.” Gerry tấn công lại một cách cay nghiệt, quay sang nhiếc móc hôn thê anh ta. “Em ghẻ hay không, tôi không nghĩ nó là đúng đắn khi mời người yêu cũ của cô đến đám cưới của tôi. Nhưng có lẽ cô có vài lý do để muốn hắn ta ở đây chăng…?”
“Khi anh tỉnh rượu, anh trai” Blue dài giọng nhẹ nhàng, “anh sẽ cảm thấy như một kẻ ngốc thực thụ.”
“Đồ quỷ mày cút khỏi cuộc đời tao,” Gerry hét, mắt anh ta hoang dại. “Mày không phải là em trai tao. Tao không muốn mày quanh quẩn ở đây. Tao không phải anh mày khi còn bé, và tao chắc như quỷ là bây giờ cũng không.”
Một ánh chớp của nỗi đau xuất hiện trong đôi mắt Blue, nó mất đi nhanh đến nỗi Lucy chắc rằng cô là người duy nhất nhìn thấy. Nhưng cô đã nhìn thấy. Những lời cay đắng của Gerry đã làm tổn thương Blue rất sâu.
“Thôi nào, những chàng trai.” Cảnh sát trưởng Bradley cố gắng bước vào giữa hai người đàn ông.
“Bên cạnh đó, Jenny Lee bây giờ là của tao.” Gerry nhìn trừng trừng từ Bradley đến Blue. “ Mày đã có cơ hội của mày. Mày không thể có cô ta.”
“Cô ấy sẽ không là của anh lâu đâu nếu anh vẫn cứ như thế này,” Blue nói điềm tĩnh, lặng lẽ.
“ Đó là một lời đe dọa à? Bởi vì nếu đó là một lời đe dọa, tao sẽ…” Gerry vung tay về phía Blue.
Blue bắt được tay anh ta một cách dễ dàng, ngăn chặn cú đấm giữa chừng.
“Giờ thì, thôi nào,” Cảnh sát trưởng nói, “Dù sao thì đây mà là cách anh em trai đối xử với nhau sao?”
“Hắn ta không phải em trai tôi.” Gerry rút tay anh ta khỏi tay Blue. “Nếu ông già tôi không cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì đã chọn và lên giường với bà mẹ da trắng rác rưởi của Blue –“
Blue phản ứng nhanh đến nỗi Lucy thậm chí không nhìn thấy chuyển động của anh. Một giây trước anh đang đứng cách Gerry vài feet, và giây tiếp theo anh đã đẩy anh ta dựa vào một cây cột trụ đỡ và túm cổ chiếc áo vest đắt tiền của người đàn ông cao hơn anh.
Cảnh sát trưởng Bradley nhìn như thể ông ta đang thận trọng về việc chạm vào điều cấm kỵ của Blue. Tuy nhiên, ông ta bước lên phía trước. “Ngay bây giờ, các chàng trai. Hãy dừng –“
Blue lờ đi Bradley, nhìn trừng trừng vào mắt Gerry. “Lần này anh đã đi quá xa rồi,” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi không quan tâm cái chết tiệt gì anh nói về tôi, nhưng anh giữ mẹ tôi cách xa vấn đề này ra.”
“Blue,” cảnh sát trưởng nói. “Con trai, tôi phải yêu cầu cậu rời khỏi đây.”
“Anh còn nói ra tên bà lần nữa,” Blue tiếp tục, “thì anh sẽ phải trải qua địa ngục, anh đã hiểu chưa?”
Gerry gật đầu, cuối cùng đã im lặng.
Cảnh sát trưởng Bradley chưa từng bị lờ đi. “Blue McCoy, tôi yêu cầu cậu bỏ tay ra khỏi anh trai cậu.”
Nhưng Blue không cử động.”Anh hãy xin lỗi Jenny Lee, và sau đó anh về nhà và giải rượu đi,” anh nói với Gerry, vẫn trong tông giọng thấp, nguy hiểm đó.
Gerry dường như nản lòng, chùng hẳn xuống, tay anh ta vòng quanh Blue trong một kiểu ôm kỳ lạ. Anh ta có lẽ đã nói gì đấy, thì thầm điều gì đó vào tai Blue, nhưng anh ta nói nhỏ đến mức Lucy không thể nghe thấy.
Theo những gì tôi có thể thấy, con trai, cậu mới là người cần phải xin lỗi và hoàn toàn rời khỏi nơi này.” Cảnh sát trưởng Bradley nhìn quanh phòng, tìm kiếm bất kỳ sự giúp đỡ nào. Ông phát hiện ra Lucy. “Cô đang trong nhiệm vụ tối nay à, Tait?”
“Không, thưa ngài. Tôi ở đây như là –“
“Coi như cô đang trong nhiệm vụ kể từ giờ phút này,” Bradley nói dứt khoát. “Tôi ra lệnh cho cô hộ tống trung úy McCoy quay trở lại motel của anh ta. Canh chừng để anh ta ra khỏi đây mà không gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.”
“Nhưng…”Lucy liếc về phía Blue, người đã thả Gerry ra.
Bluel quay về phía Jenny Lee. “Anh xin lỗi,” anh nói.
“Em cũng thế,” cô ấy nói. Cô giữ đầu ngẩng cao bất chấp những giọt nước mắt đang chực trào trong mắt cô, và với một cái nhìn khinh miệt về phía Gerry, cô rời bước khỏi căn phòng.
Blue quay đi và hướng thẳng đến một cánh cửa khác. Cảnh sát trưởng Bradley đã kéo Gerry sang bên và đang nói chuyện với anh ta trong tông giọng thấp. Lucy cân nhắc nhanh việc chờ đợi và tranh luận về việc đột nhiên bị đặt vào nhiệm vụ trong khi phiên trực của cô đã hết, nhưng cô biết nó cũng không thay đổi được gì. Sheldon Bradley quản lý Sở cảnh sát Hatboro Creek theo luật lệ của riêng ông ta. Với một tiếng thở dài, Lucy quay đi và theo sau Blue. Cô phải chạy để đuổi kịp anh.
“McCoy – đợi đã!”
Anh quay lại và đợi, mặt anh bình thản, mắt anh không biểu lộ điều gì. Cùng với nhau, họ đi bộ trong im lặng đến chiếc xe tải của Lucy.
Không phải cho đến khi Lucy lái xe trên con đường ra khỏi câu lạc bộ thị trấn thì Blue mới nói.
“Anh xin lỗi về điều đó,” anh thì thầm.
Cô liếc anh. Anh đang nhìn cô trong ánh đèn lờ mờ từ bảng điều khiển. “Anh không tránh khỏi được theo như cách mà anh phải chịu đựng,” cô nói yên lặng.
Anh dịch chuyển trong ghế ngồi, quay sang để có thể đối diện với cô. “ Em không nghĩ là anh…” Anh dừng lại và bắt đầu một lần nữa. “Em có thực sự nghĩ là anh sẽ tác động đến Jenny Lee tại bữa tiệc tối diễn tập cho đám cưới của cô ấy với anh trai anh không?”
Lucy cẩn thận dừng lại trước dấu hiệu đèn đỏ ở ngã tư của đường Main cắt đường Seaside. “Mọi người tại bữa tiệc đều đợi điều gì đó sẽ xảy ra giữa anh và Jenny Lee,” cô nói, rẽ trái vào đường Main. “Mọi người tại bữa tiệc nhìn anh khiêu vũ cùng cô ấy và đi đến cùng kết luận – rằng anh ở đây để khích động rắc rối, rằng anh muốn giành lại Jenny Lee.”
Khuôn mặt Blue khuất trong bóng tối, nhưng cô biết là anh đang nhìn cô.
“Mọi người tại bữa tiệc. Bao gồm cả em à?”
Cô phải trung thực. “Vâng.”
“Và nếu anh nói với em là mọi người tại bữa tiệc đều sai thì sao? Rằng anh không cảm thấy gì với Jenny Lee…?”
“Em sẽ phải cho rằng anh chỉ nói thế để đạt mục đích cuối cùng là có em trải qua đêm nay cùng anh,” Lucy nói thẳng thừng, lái chiếc xe tải của cô vào bãi đậu xe của motel và dừng lại.
“Điều đó không đúng,” Blue nói yên lặng. “Phải, anh muốn em trong giường anh, nhưng anh sẽ không nói dối để có em ở đó. Thôi nào, Yankee, hãy cứ để quá khứ về lại quá khứ.” Anh với ra qua buồng lái chiếc xe tải, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô.
Lucy dịch chuyển xa khỏi anh.”Đừng.”
"Lucy—"
Cô nhắm mắt lại, cố gắng ngăn cản anh. “Em không thể làm thế này,” cô nói. “Em đã nghĩ em có thể, nhưng em không thể.” Cô mở mắt ra và nhìn vào Blue. “Em không thể là thế thân của Jenny Lee.”
Blue cười, ngọn lửa của sự nôn nóng trong mắt anh.” Em không –“
“Nghe này, McCoy, Em phải đi –“
“Tại sao chúng ta không đi uống một chai bia và nói chuyện về vấn đề này?” anh đề nghị. “Có một quán rượu – nó được gọi là gì nhỉ? Quán Tiếng Thét. Nó vẫn còn ở đó chứ? Tại sao chúng ta không đi đến đó?”
“Không. Dù anh có tin hay không, em thực sự đang làm nhiệm vụ bây giờ. Em phải quay lại sở cảnh sát và làm một báo cáo.”
“Em biết rõ một cách chết tiệt là em có thể làm nó vào buổi sáng.”
“Phải,” Lucy nói. “Nhưng em muốn làm nó bây giờ.”
Im lặng, Lucy nhìn chằm chằm phía ra trước kính chắn gió, hy vọng và mong ước là Blue sẽ chỉ mở cánh cửa và trèo ra khỏi buồng lái chiếc xe tải. Cô nghe thấy anh thở dài.
“Cái đồ chết tiệt Gerry bị đày xuống địa ngục đi,” anh nói mệt mỏi. “ Anh nên bẻ cái cổ anh ta khi mà anh có cơ hội.”
Anh mở cánh cửa và trèo ra khỏi xe tải. “ Thật là vui được gặp lại em, Lucy Tait,” anh nói trong giọng kéo dài êm ái. “Anh phải nói với em – anh ước gì nó có thể trở thành một niềm vui sướng thậm chí còn lớn hơn nữa. Nếu em có bao giờ đến California, gọi cho anh nhé.”
Cô quay lại nhìn anh – cô không thể ngăn được mình. “Anh sẽ rời thị trấn à?”
Mái tóc vàng hoe của anh sáng lên trong ánh sáng của buồng lái khi anh gật đầu. “ Anh sẽ rời đi trên chuyến bus tiếp theo. Anh không quan tâm nó đi đâu, chỉ cần đến một thành phố đủ lớn để có một sân bay là được.”
Anh sẽ rời đi ngay khi anh có thể. Lucy quay đi khỏi anh, e ngại rằng anh sẽ nhìn thấy sự thất vọng được viết rõ ràng trên mặt cô.
“Tạm biệt, Lucy,” Blue thì thầm. Anh đóng cánh cửa buồng lái và rời đi.
******************************
Điện thoại của Lucy kêu vang trước khi bình minh, đánh thức cô từ một giấc ngủ bồn chồn.
Đó là Annabella Sawyer, điều phối viên sở cảnh sát. “Cô tốt hơn hết nên đi xuống sở cảnh sát đi,” cô ấy nói trong giọng điệu gay gắt, không một lời chào hỏi nào. “Cả địa ngục đã đổ xuống rồi. Cảnh sát trưởng đang huy động mọi nhân lực có thể.”
Lucy lăn mình và nhìn đồng hồ của cô. Nó chỉ qua 4 giờ sáng vài phút. “Điều gì đã xảy ra vậy?”
“Nó bắt đầu như là một 10-65,” Annabella nói. “Jenny Beaumont gọi đến lúc 2h11’ sáng, báo cáo là Gerry McCoy mất tích. Anh ta không về nhà. Cách đây mười lăm phút, Tom Harper chạy ngang qua môtô của Gerry bên lề đường Gate’s Hill. Một lúc sau, tình huống 10-65 trở thành một 10-54r. Lúc 3h56, bác sĩ Harrison xác nhận nó. Chúng ta có cho mình một 187.”
Lucy mệt mỏi nhắm mắt lại. “ Cô có phiền dịch nó cho tôi không, Annabella?”
“Một người mất tích trở thành một báo cáo về một tử thi,” Annabella nói. “Chúng ta có một vụ án giết người trong tay.”
Lucy ngồi dậy, “Cái gì?”
“Gerry McCoy đã chết,” Annabella nhấn giọng.”Anh ta đã bị giết.”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
18 chương
18 chương
29 chương