Forever Blue

Chương 11

Blue tỉnh dậy sau bình minh vài giờ đồng hồ. Anh duỗi người và ngáp, cảm thấy thư thái lạ lùng. Anh không ngủ ngon như thế này từ rất lâu rồi và… Anh mở mắt ra. Anh đang ở trên giường của Lucy. Cô đang nằm cạnh anh, vẫn ngủ một cách thanh thản, cái chăn lộn xộn xung quanh cô. Những ký ức của đêm qua đang ào ào quay trở lại với anh trong một cuộc tấn công ồ ạt, và trong một khoảnh khắc anh hầu như không thể thở, hầu như không thể nghĩ. Những gì họ đã làm, những gì anh đã cảm thấy… Trời đất ơi. Nhưng mặt trời đã lên trên những hàng cây, và nó đang chiếu ánh sáng vào những khung cửa sổ của Lucy. Đêm đã hết và giờ đang là buổi sáng. Buổi sáng. Thời gian của những hối tiếc và buộc tội lẫn nhau. Thời gian của những im lặng ngượng nghịu và những đối thoại không thoải mái. Như thể những câu thần chú bị phá vỡ, phép thuật của đêm trước luôn luôn teo lại và chết đi trong ánh sáng ban ngày. Một đêm của tình dục sẽ được hiểu là tất cả chẳng có gì hơn là một thời gian vui vẻ. Nhưng khi bữa sáng được thêm vào cho cân bằng, thì đêm của tình dục đấy trở thành một điều gì đó hoàn toàn khác. Nó trở thành một mối quan hệ. Nó trở thành một triển vọng, một kỳ vọng, một cam kết về tương lai. Blue đã học được từ lâu là phải làm rõ ràng bên ngoài phòng ngủ của người phụ nữ trước khi bình minh đến. Lần này anh đã không làm thế. Lần này câu thần chú mà anh chịu tác động đã giữ anh trong quyền năng của nó và anh đã ngủ một giấc ngủ không mộng mị của bùa mê. Nhưng bây giờ anh dễ dàng dậy và ra khỏi giường. Vẫn còn thời gian để thực hiện hành động trốn chạy của anh. Lucy vẫn ngủ. Nhưng khi anh nhìn cô đang nằm đây, đôi mắt anh dõi theo đường cong để lộ của mông cô, chỗ hơi phồng lên của ngực cô khi cô nằm sấp, đôi tay cô nhét vào dưới gối. Anh cảm thấy trào lên một khao khát không mong đợi.Ít khi anh ở cùng một người phụ nữ đến tận sáng, anh thường tỉnh dậy với ham muốn đã giảm đi, sức hút tình dục với anh biết mất nhanh chóng. Được sự trợ giúp của ánh sáng ban ngày khắc nghiệt, phòng ngủ của người tình của anh và lớp trang điểm đã nhòe, mái tóc bù xù và đôi mắt thường đỏ ngầu làm anh không muốn gì hơn là rời đi, và rời đi thật nhanh. Nhưng Lucy nhìn như một kiểu thiên thần trong ánh sáng ban mai. Làn da cô dường như tỏa sáng, nó thật mượt mà và hoàn hảo. Anh muốn đưa tay ra và chạm vào cô. Anh muốn cảm nhận sự mềm mại của cô dưới những ngón tay anh lần nữa. Mái tóc cô rối tung, nhưng với cô nó làm cho cô trở nên gợi cảm. Và khuôn mặt cô… Cô thật xinh đẹp không thể chịu được. Lông mi cô dài và sẫm màu và chúng phủ lên đôi gò má như được hôn bởi ánh mặt trời. Miệng cô hơi hé mở, và đôi môi cô trông thật ẩm ướt -Lucy lay động nhẹ và Blue bỏ chạy, rời khỏi phòng cô một cách yên lặng trước khi đôi mắt cô mở ra. Anh bỏ chạy bởi vì anh luôn luôn chạy trốn trước đó. “Chào buổi sáng,” Blue nói, giũ bỏ sự khó chịu một cách dễ dàng, không nhìn vào đôi mắt của Lucy khi anh mở tủ lạnh và lấy ra bình nước cam. Lucy đã xuống nhà bếp được gần một giờ trước khi anh xuất hiện. Như cô thấy, anh đã lấy cho mình một cái cốc thủy tinh từ tủ chạn và rót nước quả ra, vẫn không nhìn vào cô. Hy vọng cuối cùng của Lucy vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ li ti. Cô là một con ngốc. Cô đã biết khi cô tỉnh dậy và thấy Blue đang thực hiện vụ tẩu thoát bí mật của anh từ phòng cô rằng anh gần như đang hối hận về việc làm tình của họ. Tất nhiên, anh có thể rời đi để lấy thêm bao cao su. Nhưng khi anh không quay lại thậm chí sau khi cô đã tắm xong, thậm chí sau khi cô có đủ thời gian để mặc quần áo, thậm chí sau khi cô mở cửa phòng cô và đứng nhìn đăm đăm xuống những bậc thang vào cánh cửa khá rõ ràng là đang đóng của phòng anh, cô đã biết. Mặc dù vậy, cô vẫn hy vọng rằng anh không thực sự hối hận. Có lẽ anh chỉ hơi không chắc chắn, suy nghĩ cẩn thận. Nhưng nhìn anh đang đứng đây trong nhà bếp của cô, ở tư thế như thể sẵn sàng quay lưng và bỏ chạy, cô đã biết chắc chắn. Với anh, đêm qua chẳng là gì ngoài một sai lầm cực kỳ to lớn. Cô phải là một con ngốc mới hy vọng anh cảm thấy điều gì khác. Cô phải là một con ngốc mới hy vọng rằng bằng cách nào đó, như thế nào đó, mà anh phải lòng cô. Một phần rất nhỏ, rất xuẩn ngốc của cô thậm chí đã mơ tưởng rằng Blue McCoy sẽ làm tình với cô – với Lucy Tait không diềm đăng ten, cotton trắng – và trái đất sẽ rung chuyển và bầu trời sẽ mở ra và anh sẽ nhận ra rằng cô là cuộc sống của anh, tương lai của anh, là lý do sống của anh. Oh, phải, cô là một con ngốc. Nhưng ít nhất cô cũng là một con ngốc biết nhận thức. Những mơ tưởng của cô bị nghiền nát và vô dụng, cô quét sạch chúng đi, ra khỏi tầm nhìn, ít nhất là bây giờ. Cô có rất nhiều thời gian để cảm thấy tồi tệ sau này. “Anh có muốn ăn sáng không?” cô hỏi, giọng cô khác thường thậm chí khi mà cô làm bản thân bận rộn với việc rửa đĩa ăn sáng của chính cô. “Anh sẽ chỉ làm vài lát bánh mì nướng thôi.” “Cũng tốt,” cô nói. “Anh có thể mang nó theo với anh.” Cô có thể cảm thấy sự ngạc nhiên của anh, mặc dù cô đang quay lưng về phía anh. “Chúng ta sẽ đi đâu à?” Lucy đung đưa miếng bọt biển rửa đĩa và đặt nó lên gờ của bồn rửa trước khi cô quay lại đối diện với anh. “Em đã gọi Jenny Lee và hỏi xem liệu cô ấy có phiền không nếu chúng ta đến đó. Cô ấy bảo được, chúng ta nên đến khoảng chín giờ ba mươi, và đó cũng là thời gian thuận tiện cho chúng ta để xem qua văn phòng ở nhà của Gerry và –“ “Đợi một phút, em lạc mất anh ở nơi nào đó xung quanh việc mang theo bánh mì nướng của anh đến chỗ Jenny Lee. Anh không hiểu. Tại sao chúng ta lại đến chỗ cô ấy?” Lucy quay người và nhìn anh chằm chằm. Anh thực sự không hiểu. Lần đầu tiên từ khi anh xuống cầu thang, anh đang nhìn vào cô, thực sự nhìn vào cô, thay vì nhìn qua cô hay trên cô hay dưới cô hay xung quanh cô. “Anh nghĩ là em đã bị rút ra khỏi cuộc điều tra này,” Blue nói. “Em nói là em bỏ việc. Em thậm chí không còn trong lực lượng cảnh sát nữa.” Lucy gật đầu. “Đúng thế.” “Em không cần phải làm điều này,” anh nói. Cô lại gật đầu. “Phải, em biết. Nhưng em muốn làm điều này. Chúng ta chỉ là những người muốn tìm ra kẻ nào là hung thủ thực sự giết Gerry. Travis Southeby sẽ lộn xộn xung quanh cho đến khi ông ta tìm đủ chứng cớ gián tiếp để lôi anh vào. Nếu chúng ta không cố gắng khám phá ra ai có thể là người có một động cơ để muốn Gerry chết, hung thủ thực sự sẽ được tự do trong khi anh sẽ đi thẳng vào nhà tù.” Cô nhún vai. “Em hiện tại kiểu như đang dở việc và em có một ít thời gian rảnh rỗi, nên…” Blue im lặng. Anh nhìn xa khỏi cô lần nữa, và đang nghiên cứu những tấm ván cổ xưa rộng lớn của sàn nhà bếp. “Anh không định chỉ ngã lăn ra và chết, phải không?” Lucy hỏi. Anh nhìn lên. “Không, nhưng –“ “Em cũng không,” cô nói, nhận thức rõ ràng là những lời cô nói mang ý nghĩa ẩn giấu sâu xa. “Tại sao em lại muốn giúp anh?” Câu hỏi của anh là thẳng thắn, và nó không mang theo một sự cảnh báo nào. Anh lại đang nhìn cô, đôi mắt anh hầu như sắc nhọn một cách dữ dội. Bởi vì em yêu anh. Nhưng cô không thể nói với anh điều đó. Không chừng nào mà một mảnh nhỏ niềm kiêu hãnh của cô vẫn còn nguyên vẹn. “Bởi vì em biết anh không giết Gerry,” cô nói, thay vào đó. “Bởi vì ngay lúc này anh không có ai nữa. Và bởi vì em là bạn anh.” Anh lại im lặng, vẫn đang nhìn cô, và cô biết chính xác những gì anh đang nghĩ. Anh đang nghĩ về đêm qua, về việc làm thế nào mà cuộc làm tình của họ lại biến đổi một cách vĩnh viễn thành cái gọi là tình bạn. Anh rất rõ ràng là muốn thu xếp hành lí của anh và bước xa khỏi cô. Nhưng anh sẽ đi đâu? Anh sẽ làm gì? Blue cần cô lúc này, dù anh có biết điều đó hay không. Lucy tin như thế. Cô phải tin như thế. Đó là tất cả những gì cô được phép. “Em là bạn anh,” cô nói với anh một cách lặng lẽ. “Đêm qua chúng ta là người tình, nhưng hôm nay em lại là bạn anh, McCoy. Em không mong đợi gì từ anh. Em không tối qua, và em dĩ nhiên không sáng nay – không gì cả, điều đó là như thế, ngoài tình bạn. Nên anh có thể ngừng đi nhón chân quanh em như thể em sẽ hành động với sự tổn thương và sự rối loạn bởi vì đêm qua không phải là khởi đầu của hạnh phúc mãi mãi về sau. Em biết là không có gì thay đổi, ngoại trừ là bây giờ em biết chính xác phải chạm vào đâu để thực sự làm anh kích thích.” Anh cười, giọng anh có vẻ của sự pha trộn giữa sự hoài nghi và sự tôn trọng. “Quỷ thật, em không ngại vào thẳng trọng tâm của vấn đề, phải không?” Lucy nhướn mày, khoanh tay cô trước ngực. “Có phải là em được cho rằng em phải giả vờ là em không để ý anh có kiểu như lo lắng về sự tấn công buổi sáng sau đó hử?” “Well, anh không biết. Phải. Hầu hết phụ nữ sẽ ...” “Em được cho là hãy để anh rời đi bởi vì đột nhiên anh không thoải mái với sự thực rằng đêm qua chúng ta đã trần truồng và quan hệ tình dục – tình dục tuyệt vời, em phải nói thêm.” Lucy liếc nhìn anh. “Anh thực sự nghĩ rằng em chỉ đơn giản là quẳng đi tình bạn của anh à? Quên đi, McCoy. Em có thể đối phó với suy nghĩ của anh rằng em có lẽ đã phản ứng thái quá. Nó có thể chỉ là thiển ý của anh thôi, kinh nghiệm thảm hại rằng hầu hết phụ nữ đều làm thế. Nhưng suy nghĩ là em sẽ chỉ đơn giản là vứt bỏ tình bạn của anh…điều đó là một sự xúc phạm.” “Anh xin lỗi,” anh nói, và anh thực sự nhìn như thể anh thấy thế. “Chỉ là… Anh chưa bao giờ ngủ với một… một người bạn trước đó. Đây là một điều mới mẻ với anh. Anh không chắc phải nói gì với em… hay phải làm gì.” “Anh có thể nói, ‘Chào buổi sáng, Lucy. Gee, em thực sự đã khuấy đảo thế giới của anh đêm qua,’” cô nói với anh. Cô lấy một ổ bánh mì từ hộp bánh mì trong tủ chạn và quăng nó cho anh với một lực nhiều hơn mức cần thiết. “Và sau đó anh có thể làm những lát bánh mì nướng chết tiệt của anh để chúng ta có thể bắt tay vào việc tìm ra kẻ nào đã giết Gerry.” Blue ngồi trong chiếc xe tải của Lucy và nhìn cô lái xe. Đi đến chỗ của Jenny Lee không giúp họ có thêm một lời giải đáp nào cả. Không, Gerry dường như không có kẻ thù nào hết. Phải, cách cư xử của anh ấy có vẻ kỳ lạ từ vài ngày trước đó, nhưng Jenny tin rằng nó là do bị đe dọa bởi sự sắp có mặt của Blue. Việc kinh doanh thì công ty xây dựng đã được chọn từ năm ngoái. Gerry đã có một số dự án để phát triển và một số đang được tiến hành. Tiền bạc vào và ra như bình thường vẫn thế. Nhân viên của anh ấy thì tất cả đều được thuê cố định; trên thực tế, anh ấy đã thuê những thợ mộc và công nhân xây dựng từ một trung tâm môi giới lao động cho một công việc gần đây. Cuộc tìm kiếm ở văn phòng của Gerry cũng không cung cấp thêm được chút thông tin nào. Không có gì bất thường về bất cứ dự án hiện tại nào của anh ta. Hồ sơ của anh ta tất cả đều theo thứ tự, bàn anh ta không có bất cứ thứ gì đề cập hay cảnh báo bất cứ mối đe dọa nào. Sổ hẹn của anh ta không có một sự sắp xếp nào được khoanh tròn bằng mực đỏ nói rằng “ăn trưa với những kẻ giết người.” Gerry có một số lượng bình thường những cuộc gặp gỡ làm ăn được liệt kê trong sổ hẹn của anh. Lucy đã rà soát cẩn thận qua tất cả những cái tên khác nhau, khớp họ với những dự án hiện tại của anh ta. Vài người trong số họ là những khách hàng mà anh ta đang theo đuổi. Và vài người trong số họ là những cuộc gặp gỡ mang tính xã hội. Anh ta ăn trưa với Jenny Lee thường xuyên, và anh ta rõ ràng cũng mới gia nhập câu lạc bộ của những người đàn ông Hatboro Creek gần đây, lời mời đặc quyền của R. W. Fisher là tấm giấy thông hành đến những dự án cộng đồng. Theo như ghi chú của Gerry, họ hiện giờ đang thu góp tiền để sửa chữa mái của bệnh viện hạt. Không, chuyến đi này đến ngôi nhà mà Gerry đã chia sẻ với Jenny Lee không cung cấp bất cứ lời giải đáp nào. Tuy nhiên, nó đã tăng thêm một vài câu hỏi mới cho Blue. Như là, chính xác thì tại sao Lucy Tait lại đi vào tất cả những rắc rối này vì anh? Tại sao cô lại ngủ với anh đêm qua? Điều cô thực sự muốn là gì? Nếu có một điều Blue đã học được trong cuộc sống, thì đó là hầu hết mọi người đều có động cơ cho mọi điều dù nhỏ mà họ làm. Động cơ của Lucy ở đây là gì? Cô đã nói là cô đang giúp anh vì tình bạn, nghĩa là cô ngủ với anh bởi vì cô muốn thế, không ràng buộc. Nhưng Blue thật khó để tin điều đó. Tất nhiên, anh nghi ngờ là bình thường. Từ khi anh còn nhỏ anh đã chỉ có chính mình để tin cậy. Tin tưởng một người khác nghĩa là mạo hiểm với nỗi đau, nên anh đã học cách để không tin tưởng vào ai cả. Nhưng rồi anh trở thành một SEAL, và anh đúng là đã đặt cuộc sống của anh trong bàn tay những người đồng đội. Anh đã học cách để tin tưởng những người đàn ông trong đội và đơn vị của anh, và sự tin cậy đã trở nên sâu sắc và mạnh mẽ, được gắn kết bởi tình bạn và lòng trung thành. Những SEAL không có những động cơ không nói ra, ít nhất là không trong toàn đơn vị. Rõ ràng là, họ có những nỗ lực mang tính nghề nghiệp và những mục tiêu mang tính cá nhân, nhưng trong sức ép của trận chiến, ở giữa một chiến dịch, hoàn thành nhiệm vụ và đưa tất cả mọi người sống sót trở ra và còn nguyên vẹn trở thành động lực thúc đẩy duy nhất. Lucy Tait không phải là một SEAL, nhưng cô đã nói rằng cô là bạn anh. Anh bật cười khi anh nhớ lại sự đối đầu trực diện của cô trong nhà bếp sáng nay. Anh phải đầu hàng cô, cô thật cứng rắn. Bản thân anh sẽ nhảy vào một cuộc đấu tay không không một chút do dự, nhưng nếu trận chiến là một trận chiến về cảm xúc, thì tất cả những gì anh có thể làm là lẩn trốn. Lucy, thay vào đó, lại tấn công. Blue vui mừng vì cô đã làm thế. Mặc dù họ không đi đến đâu với cuộc điều tra của họ khi nói chuyện với Jenny Lee, anh đã vui mừng là Lucy không để anh rời đi, vui mừng là anh đang ngồi đây bên cạnh cô trong chiếc xe tải của cô. Anh thích có Lucy là bạn. Nó thật lạ - cô là một người phụ nữ, cô cũng là bạn anh. Thậm chí còn lạ hơn với sự thật là họ đã có tình dục mãnh liệt không thể tin được đêm qua, và sáng nay Lucy, bằng cách nào đó, vẫn là bạn anh. Blue không thể nhớ được anh đã từng có trải nghiệm tình dục nào mạnh mẽ như thế không. Cô đã khuấy đảo thế giới của anh đêm qua. Nên vì lý do quỷ quái gì anh lại lui lại sáng nay? Tại sao anh lại để cho đêm qua kết thúc? Tại sao anh không ở lại giường cô? Họ có thể vẫn ở đó, trên giường cô, làm tình đến hết ngày. Anh có thể đang ôm cô, hôn cô, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, có cô trọn vẹn và toàn bộ sự chú ý của cô như khi anh kể cho cô những câu chuyện về những hoạt động mà anh đã trải qua, những nhiệm vụ đầy mạo hiểm mà anh đã hoàn thành. Tại sao anh lại lùi bước? Bởi vì anh luôn luôn lui lại. Anh thậm chí chưa từng cân nhắc đến khả năng ở lại, biến cái trạng thái một đêm của họ thành một thứ gì đó lâu dài hơn. Anh không biết rằng Lucy có thể vẫn là bạn anh sau khi trở thành người tình của anh. Anh đơn giản là không biết. Nhưng họ có thể thực sự là bạn bè trong thời gian ban ngày và người tình vào ban đêm ư? Điều đó có thể thực sự thực hiện được ư? Có điều gì đó về nó không đúng với anh. Lúc này anh không có thời gian để nghĩ về nó, anh có cảm giác như thể anh đang lợi dụng cô. Nó dường như là anh đang sử dụng cô vậy. Và anh sẽ không – không thể - làm thế với một người bạn. Có lẽ tốt nhất là họ nên giữ tình dục ở ngoài tình bạn của họ. Điều đó sẽ không dễ dàng gì, không khi mà những ký ức của đêm qua cứ tràn vào anh mỗi lúc anh nhìn về phía Lucy. Không, nó sẽ không dễ dàng, nhưng nó là điều đúng đắn để làm. Có lẽ Lucy đang nói sự thật và cô đang giúp anh tìm ra kẻ giết Gerry thuần túy vì tình bạn. Nếu đúng như thế thì ít nhất điều anh có thể làm là đối xử với cô với một sự tôn trọng ngang bằng. Blue nhìn Lucy lái xe. Cô điều khiển chiếc xe tải to lớn của cô với cùng một sự tự tin điềm tĩnh như khi cô xử lý hầu hết tất cả những thứ chết tiệt khác. Cô không mặc bộ đồng phục của cô – bây giờ cô không thể khi mà cô đã bỏ việc trong lực lượng cảnh sát. Thay vào đó, cô đang mặc một chiếc quần jean xanh đã sờn và đôi bốt cao bồi và một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, cotton, không diềm nếp. Chết tiệt, nhưng cô trông thật tuyệt. Cô liếc qua, như thể cô cảm nhận được anh đang nhìn cô. “Anh nghĩ sao nếu chúng ta đi qua và nói chuyện với Matt Parker trước khi ăn trưa?” Matt Parker. “Nhân chứng” đã “nhìn thấy” Blue tranh cãi với Gerry trong rừng cây gần đường Gate’s Hill thời điểm trước khi Gerry chết. Ông ta cũng là một trong những tên khốn đã lái xe mô tô xóa đi những vết lốp xe mà Blue tìm thấy. Blue gật đầu và mỉm cười một cách gượng ép. Anh nhất định là muốn có một cuộc trao đổi nho nhỏ với Parker. “Được.” Lucy nhìn anh lần nữa, sự lo lắng tối lại trong đôi mắt cô. “Chỉ là một cuộc nói chuyện thôi, McCoy,” cô nói. “Anh có hiểu những gì em đang nói không đấy?” Anh nhìn cô một cách điềm đạm. “Ông ta sẽ không nói cho chúng ta bất cứ điều gì mới trừ khi chúng ta sử dụng cách tiếp cận mới. Như là dọa cho ông ta chết khiếp chẳng hạn.” “Và nếu như ông ta quay đi và gọi cảnh sát trưởng Bradley với một lời buộc tội hành hung thì em không thể làm gì để giúp anh không bị tống giam đâu,” Lucy phản công. “Và anh biết rõ như em là Travis Southeby đang rất muốn có một lý do để giam anh lại.” Lucy có thể nhìn thấy sự thất vọng lớn trong đôi mắt Blue. “Tại sao phải thực hiện cuộc nói chuyện phiền phức với Parker làm gì?” anh hỏi. “Bởi vì kẻ nào đấy đã trả tiền cho ông ta để nói những điều đó,” cô nói, “và em cá là cho dù bao nhiêu tiền ông ta đã nhận, ông ta đang cảm thấy tồi tệ vì đang nói dối. Em cá là ông ta không thể nhìn thẳng vào mắt anh, bởi vì sâu bên trong ông ta chắc hẳn là một người đàn ông tử tế, và ông ta biết câu chuyện của ông ta góp một phần vững chắc vào tình thế mà họ dựng lên để chống lại anh.” “Và em nghĩ là ông ta sẽ nhìn anh một cái và thú nhận à?” Giọng nói của Blue thấm đẫm sự hoài nghi. “Không,” Lucy nói điềm tĩnh. “Em nghĩ là chúng ta sẽ đi qua đó, và ông ta sẽ nhắc lại câu chuyện của ông ta, và chúng ta sẽ rời đi. Và sau đó ông ta sẽ không thể ngủ được đêm nay, bởi vì ông ta sẽ phải suy nghĩ về những điều ông ta nói đã làm cho một người đàn ông vô tội phải vào tù.” Blue cười lớn. “Thực tế đi nào, Pollyanna,” anh nói. (Pollyanna – một nhân vật nữ trong tiểu thuyết cùng tên của Eleanor Hodgman Porter, một người luôn lạc quan một cách ngốc nghếch và mù quáng) “Ông ta sẽ dành buổi tối để kiểm lại số tiền bẩn thỉu của ông ta và uống cho đến khi ông ta trở nên ngớ ngẩn. Số phận khốn khổ của anh thậm chí chẳng trôi qua cái đầu lướt khướt của ông ta.” “Ông ta thậm chí có lẽ không để chúng ta vào trong,” Lucy thừa nhận. “Nhưng chúng ta phải thử.” Cô dừng chiếc xe tải của cô bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ nhà Parker. “Sau bữa trưa, em muốn đi lên đường Gate’s Hill và bắt đầu gõ cửa từng nhà quanh đó. Ai đó phải thấy hay nghe được điều gì đó không bình thường vào đêm đấy chứ.” “Và nếu như không ai thấy gì thì sao?” Cô nhìn anh một cách bình thản. “Thì chúng ta sẽ kiểm tra những ghi chép về đăng ký ô tô - mô tô, tìm ra một danh sách tất cả những người sở hữu xe tải với lốp xe kích thước lớn. Chúng ta sẽ kiểm tra tất cả chúng, tìm ra ai là kẻ sở hữu những bánh xe với lốp vẫn còn mới. Và nếu điều đó không đưa cho chúng ta một chỉ dẫn nào, thì chúng ta sẽ lấy một bản sao của danh sách những khách mời trong bữa tiệc ở câu lạc bộ thị trấn đó và đi nói chuyện với từng người một. Em vẫn muốn tìm ra xem Gerry chỉ giả vờ say rượu ở bữa tiệc hay là không. Ai đó ở nơi nào đó phải biết điều gì đó.” Gương mặt Blue mềm lại khi anh cười với cô. “Em sẽ không từ bỏ vụ này, phải không, Yankee?” Lucy lắc đầu. “Không.” Anh nên biết rằng cô sẽ không từ bỏ vụ này – hay là anh. Nếu cô có thể chịu đựng được việc thăm viếng Jenny Lee Beaumont, cô có thể xử lý bất cứ điều gì. Quỷ thật, nhìn Blue vòng cánh tay anh quanh Jenny trong một cái ôm an ủi thật là chí tử. Và ngồi đấy như thế trong phòng khách hoàn hảo như một bức tranh của Jenny Lee thật không thoải mái – Blue cùng với cả người yêu cũ thời trung học và người tình đêm qua. Tất nhiên, Jenny chắc hẳn không biết rằng Lucy và Blue là người tình. Nhưng Lucy biết, và nó thật là khác thường. Lucy đã vận dụng hết khả năng để cố gắng không tìm xem có dấu hiệu nào của sự hấp dẫn cũ của Blue với Jenny hay không. Dù vậy, cô không thể ngăn mình khỏi băn khoăn xem Blue có nhắm mắt lại và tưởng tượng ra là anh đang làm tình với Jenny Lee đêm qua không. Lucy đang tạm thời sở hữu cơ thể của Blue, nhưng Jenny chắc hẳn vẫn sở hữu trái tim anh ấy. Lucy sẽ trả bất cứ giá nào để có được thậm chí chỉ tạm thời trong một thời gian ngắn ngủi trái tim của Blue. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Anh đã làm rõ vào sáng nay rồi. Sự im lặng trong chiếc xe tải đã kéo dài hơn mức bình thường khi Lucy đánh mất mình trong sức nóng, sâu trong đôi mắt Blue. Anh vẫn muốn cô. Cô có thể thấy ham muốn đang xoáy tít bên trong màu xanh đó. Cô có thể nhìn thấy nó trong điệu bộ của quai hàm anh, trong sự căng thẳng của đôi môi anh. Những gì đã xảy ra giữa họ đêm qua vẫn chưa đủ. Anh muốn nhiều hơn nữa. Nhưng anh quay đi, rõ ràng là có ý định từ chối chính mình thậm chí cả niềm vui ấm áp của ký ức về cuộc làm tình của họ. Có phải là vì gặp lại Jenny Lee không? Lucy băn khoăn. Có thể nào bạn gái cũ của Blue vẫn có tác động nhiều đến thế lên anh ư? Bụng dạ Lucy quặn đau. Cô đã nói với Blue mới chỉ sáng nay rằng cô là bạn anh. Nhưng cô cũng là người tình hiện tại của anh nữa. Cô biết rằng nếu anh lại đến phòng cô đêm nay, cô sẽ không có khả năng từ chối anh bất kỳ điều gì mà anh muốn hay cần. Cô yêu anh nhiều đến thế. Nhưng còn những gì Lucy cần thì sao? Blue nhìn ra ngoài kính chắn gió vào ngôi nhà của Matt Parker và hít vào một hơi thật sâu. “Hãy làm chuyện này cho xong đi.”