Fires Of Winter

Chương 14

Trans & edit : wallace0708 Kể từ đó cả Yarmille và Garrick không ai nói năng gì với cô, Brenna dành những ngày uể oải trong ngôi nhà để tìm hiểu các người hầu. Garrick đã nổi giận trong phòng sau khi anh mặc quần áo, trong một tâm trạng hoàn toàn tăm tối. Anh quay trở lại chỉ đủ lâu để ném một cái áo mới vào cô, sau đó rời đi lần nữa mà không một lời.Cô biết anh đã vô cùng tức giận vào kết quả cuộc ái ân của họ, anh đã mong chờ cô nhún nhường, trong khi sự thực là cô đã làm chủ tình huống. Điều này không tốt một chút nào so với vị thế của anh. Có lẽ ngay lúc này anh đang tìm mọi cách để hạ gục cô nhưng cô sẽ lần lượt giải quyết chúng. Sau khi anh rời đi, mặc dù ngạc nhiên với những trải nghiệm mới vừa qua, Brenna ủ ê suy nghĩ về người chị kế của cô. Cô gần như đã bị cám dỗ để lấy một con ngựa của Garrick và đi tìm Cordelia. Điều con chồn cái đó đã làm là không thể tha thứ được. Sự khiếp sợ và hoang mang mà Brenna không thể chịu được đã đủ tồi tệ rồi, lại còn cả sự day dứt mà cô gần như đã tỏ ra sợ hãi với Viking. Ngược lại ý nghĩ của cô, cô nhớ lại cảm giác dễ chịu đã truyền qua cô khi anh đi vào cô. Sau đó nhanh chóng cô đẩy suy nghĩ đó ra xa khỏi tâm trí mình. Tại sao Cordelia lại lấp đầy tâm trí cô với sự lừa dối vượt xa khỏi cô ta – nhưng chẳng bao lâu nữa cô sẽ tìm ra điều đó vào một ngày nào đấy. Brenna ngồi ở chiếc bàn trong khu nhà bếp dài, hẹp và quan sát Janie làm những ổ bánh mì cho bữa tối của Garrick. Maudya ở bếp lò, khuấy một nồi súp đặc đầy những khoanh thịt gà to. Maudya là một phụ nữ với mái tóc hung hung khoảng 20 tuổi, thấp và mập, với nụ cười lanh lợi và nước da ửng hồng. Cả 2 người phụ nữ đều giãi bày với Brenna họ đã đến đây như thế nào. Thật kinh ngạc, sự miêu tả của họ không chất đầy thù hận. Họ là hàng xóm của nhau trên quê hương họ, sống trong một làng quê đã bị tấn công 4 năm trước. Garrick là người đã bắt giữ và mang họ về đây. Trong những năm qua anh phụng sự cho cha anh, và đã thực hiện nhiều cuộc tấn công. Hai người phụ nữ này không để ý tới cuộc sống của họ ở đây, bởi vì nó không khác biệt là mấy so với cuộc sống họ đã có ở quê nhà, và họ đã thích nghi tốt với nơi này. Maudya không lưu tâm như Janie, thực tế rằng bất kì vị khách nào của Garrick đều có thể ngủ với họ bất cứ lúc nào anh yêu cầu, đơn giản bởi vì họ là nô lệ và không có quyền với chính bản thân mình. Điều này chỉ là một khía cạnh của cuộc sống ở đây như Janie đã phàn nàn.Ít nhất thì nó cũng không thường diễn ra. Cả 2 bọn họ đều lắng nghe một cách hăm hở trong khi Brenna kể lại câu chuyện của cô, và có một chút kính nể với thái độ học hỏi trong lúc Brenna ngước lên. Lúc này cô cảm thấy biết ơn gấp đôi rằng cha cô đã không nuôi nấng cô theo phong tục và truyền thống nếu không thì lúc này đây cô cũng sẽ giống với những người phụ nữ khác, thụ động dưới sự áp bức. Cô sẽ không bao giờ cúi đầu, mặt khác, và Garrick Haardrad sẽ học được sự thực sau một thời gian, thậm chí anh không chấp nhận nó đi chăng nữa. “Nói cho tôi về Garrick,” Brenna thúc giục trong khi cô gặm vài quả hạch dại Erin đã mang chúng đến vào sáng nay. “Anh ấy là một người đàn ông tốt phải không?” “Quả thực ngài ấy là vậy,” Maudya trả lời một cách dễ dàng. “Ngoại trừ khi ngài ấy đưa chúng tôi cho những người bạn của ngài ấy,” Janie thêm vào, những ngày của bữa tiệc vẫn ở trên hết trong tâm trí cô. “Hình như cô phàn nàn quá nhiều rồi đó,” Maudya cười khúc khích. “Tôi đã nghe thấy cô cười khúc khích giống như tôi khi bị giằng co trong đống cỏ khô.” “ Tôi không nghĩ đến một người đàn ông tại thời điểm này, nhưng không phải là sau một bữa tiệc,” Janie trở lên phát cáu. “Nói cho tôi biết, cô thích sự đau đớn giữa 2 chân cô ngày tiếp theo chứ?” Brenna cố gắng nhanh chóng thay đổi chủ đề, bởi vì sự trải nghiệm của bản thân cô với một người đàn ông vẫn quá mới, và cô vẫn chưa muốn nghĩ về nó. “Điều gì xảy đến với những nô lệ anh ta đã bán? Anh ta không quan tâm cái gì sẽ đến với họ sao?” “Ngài ấy phải bán họ, Brenna,” Janie giải thích. “Ngài ấy đã có quá nhiều ở đây – những người do chính ngài ấy mang về, những người do Ulric và cha ngài ấy cho ngài ấy. Ngài ấy chỉ bán những người khỏe mạnh , có sức khỏe tốt, dĩ nhiên, những người phiền phức nữa.” Brenna tái nhợt đi với điều này, nhưng Janie và Maudy không không chú ý. Cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của cô. “Có bao nhiêu người anh ta đã để lại?” “Khoảng 12, tôi cho là như vậy.Có chúng ta, và 2 người lớn tuổi cô trông thấy ngày hôm qua. Sau đó có Erin và ông lão Ducan, và 5 người đàn ông trẻ hơn. Dĩ nhiên, có những đứa trẻ nữa.” “Những đứa trẻ?” Janie tươi cười hãnh diện. “Tôi có một: Sheldon, lên 2. Maudya có 3, 2 đứa sinh đôi.” “Những người lớn tuổi trông coi chúng ban ngày,” Maudya nói. “ Sau này cô sẽ gặp chúng, khi cô đi đến nhà với chúng tôi. Tôi hy vọng cô sẽ thích chúng.” “Chắc chắn là vậy rồi,” Brenna mỉm cười. “Tôi đã từng trông những đưa nhỏ ở ngôi làng săn bắn của chúng tôi trong khi những người cha của chúng làm việc ở ngoài đồng. Có lẽ tôi có thể giữ chúng, khi chúng lớn hơn.” Brenna nhận ra với một sự bất ngờ rằng cô đã nói đến tương lai ở đây, khi mà cô không có ý định ở lại đây quá lâu. Cô sẽ tự giữ gìn bản thân và không trở lên quá thân thiện với những người này, nếu không cô có thể hối hận khi rời đi. Cô tiếp tục tìm kiếm thông tin về tên Viking. “Chúng là những đứa trẻ của Garrick?” “Chủ nhân không bao giờ chạm vào tôi,” Maudya bĩu môi, “mặc dù tôi cố gắng đủ để hút ánh mắt của ngài ấy.” “Ngài ấy giữ tôi trên giường ngài ấy một vài lần sau khi ngài ấy mang chúng tôi về đây,” Janie đáp. “Tuy vậy ngài ấy không còn thích tôi, và ngài ấy sẽ đi đến nhà của cha ngài ấy để tận hưởng những nô lệ của ông ấy. Perrin là cha của Sheldon; đó là điều tôi chắc chắn.” “Perrin?” “Anh ấy là bạn thân của Garrick. Họ như là anh em ruột gắn kết với nhau bằng tình bạn. Họ kết nối dòng máu với nhau bằng cánh rải chúng trên mảnh đất trong nghi lễ sinh sản. Điều này xảy ra là 6 năm trước, khi Garrick chỉ mới 9 hay 10 tuổi, và Perrin 22 hay 23.” “Perrin nói với cô điều này à?” ”Đúng vậy, anh thường đến để thăm tôi và kể với tôi rất nhiều điều.” “Perrin có biết Sheldon là con anh ấy không?” Brenna hỏi. “Tất nhiên.” “Thế vì sao anh ta không kết hôn với cô?” Cả hai cô gái nhìn Brenna như thể cô bị mất trí. Maudya trả lời,” Một Viking không thể kết hôn với một nô lệ. Điều này không được cho phép.” “Điều gì nếu nô lệ được thả tự do?” “Tự do sẽ không đến với cô ở đây, Brenna. Chỉ có một cách duy nhất tôi biết là một nô lệ có thể giành được tự do của anh ta, đó là giúp họ trả một mối thù, giết kẻ thù của thị tộc. Thậm chí ngay sau đó tự do cũng có thể bị phủ nhận. “Chỉ là một ông chủ hào phóng và gợi ý để Perrin suy nghĩ để mua tôi từ Garrick; anh ấy đang chờ đến đúng thời điểm để đề nghị, khi mà sự cứng rắn của Garrick dịu đi một chút.” “Garrick là một người đàn ông vui vẻ khi lần đầu tiên chúng tôi đến đây, tốt bụng và dịu dàng với tất cả. Em gái của Perrin đã thay đổi ngài ấy vào 3 năm về trước. Giờ ngài ấy khinh rẻ tất cả phụ nữ và sẽ chế giễu Perrin bởi vì anh ấy yêu thương tôi. Em gái của Perrin đã gây ra cho chúng tôi rất nhiều nỗi khổ, đặc biệt là Garrick.” Sự quan tâm của Brenna được khấy động. “Đấy có phải là Morna mà tôi đã thấy được đế cập đến với sự ghê tởm?” Janie nhìn về ô cửa để chắc chắn họ ở một mình trước khi cô trả lời, “Đó chắc chắn là cô ta. Một con chồn cái lạnh lùng nếu cô hỏi tôi – không giống với Perrin. Và , Garrick phải lòng Morna và nghĩ rằng cô ta trở lại là vì tình yêu. Thực tế , họ đã kết hôn. Nhưng sau đó một lái buôn giàu có đã qua đây và Morna đã chạy đi theo hắn, cô ta thích sự giàu có hơn tình yêu, dường như là vậy. Garrick đã không giống như trước kể từ đó. Ngài ấy đã thể sẽ khinh rẻ tất cả phụ nữ và không bao giờ kết hôn. Ngài ấy quát mắng và nổi giận về những thứ nhỏ nhất. Ngài ấy trở lên lạnh lùng, tàn bạo và sẵn sàng đánh nhau, và đánh mất rất nhiều bạn bè. “ Trong 2 năm ngài ấy vào rừng và lái thuyền xuống phía bắc để đi săn, tự bản thân ngài ấy lái đến khi kiệt sức để thu gom hàng trăm bộ lông thú. Những thứ ngài ấy bán cùng với những nô lệ khi ngài ấy đi xuống phía đông vào mùa xuân trước. Mục tiêu của ngài ấy là bất ngờ giàu có kinh khủng. Ít nhất ông ấy đã hoàn thành nó. Perrin nói ngài ấy giờ là một người đàn ông giàu có. Và ngài ấy cũng không quá khó chịu với chúng tôi như trước khi ngài ấy bỏ đi. Nhưng ngài ấy vẫn lạnh lùng và luôn hoài nghi.” “Cô có nghĩ rằng anh ta muốn giành Morna trở lại bằng những sự giàu có mới của mình không?” Brenna hỏi. “Có thể,” Janie đáp.”Tôi không hiểu ngài ấy nghĩ gì. Tôi chỉ biết những gì Perrin nói với tôi, và đó là Garrick sẽ không bao giờ để mất trái tim ngài ấy với một người phụ nữ khác. Ngài ấy canh giữ nó cẩn thận. Chỉ có duy nhất một người phụ nữ có được tình yêu của ngài ấy đó là mẹ ngài ấy. Người phụ nữ đó không bao giờ sai trong mắt ngài.” “Đúng vậy, tôi đã trông thấy sự tôn kính anh ta dành cho mẹ mình ở đại sảnh,” Brenna nhận xét. “Nói cho tôi, tại sao bà ấy lại dạy Garrick ngôn ngữ của chúng ta, và không dạy cho người con trai khác?” “Hugh là con trai cả và là người kế thừa, bởi vậy ngài ấy phải là một Viking thực sự. Bà không được tán thành và ngài luôn luôn bị trong nom bởi thị tộc. Bà ấy phải đưa ngài ấy đến cho họ. Garrick là con thứ 2, và bà yêu quý ngài với tình yêu mà chỉ một người mẹ có thể. Ngài ấy nói ngôn ngữ của chúng ta và biết về chúa của chúng ta, cũng như của ngài ấy. Sự tốt bụng và dịu dàng của ngài đến từ tình yêu thương của bà ấy dành cho ngài, cho đến khi Morna giết chết nó.” “Tôi thấy khó có thể tin rằng một trái tim tan vỡ vó thể gây ra rất nhiều tổn thất, Brenna trầm tư nói. “Tất nhiên là cô thấy vậy rồi bởi cô chưa bao giờ đánh mất trái tim cô, Brenna, hoặc cô sẽ biết những con quỷ có thể trút sự trả thù trong một tâm hồn đau buồn. Với Garrick chúng có nghĩa như vậy. Không phải là chế nhạo khi mọi người đặt biệt danh cho ngài ấy là Garrick – sắt đá”