Nơi lan can sân thượng của TH Bangtan có một cô gái đang an nhiên một mình ngồi đó. Mái tóc dài mượt mà của cô ấy bay nhẹ trong gió, gương mặt bình thản hệt như chẳng gì có thể đánh đổ được ấy đang phóng tầm mắt nhìn ra khoảng trời rộng lớn ngoài kia. Cô gái đó không ai khác là chính bạn. Bạn đang làm gì thế này? Ngắm cảnh ư? Không, bạn đâu rảnh rỗi tới vậy. Từ nơi này nếu có thể nhấc bổng mình lên cùng làn gió, đến những nơi chú chim cánh mỏng hướng về, tắm mát da mặt mình bằng tầng hơi nước trong trẻo ấy thì hay quá. Bạn biết rằng suy nghĩ của bạn khác người, nhưng ai có quyền cấm cản bạn ước mơ, trong khi ước mơ còn không bị đánh thuế? Cái bầu không khí ngột ngạt này bạn chịu đựng quá đủ rồi. Ai cũng lạnh lùng bắt nạt bạn, ai cũng nhìn vào gia thế của một con người để phán xét rằng có nên làm bạn với kẻ đó hay là không? Bạn chán ghét lắm rồi đấy. Nếu có thể đến được nơi bản thân không bị ai khinh bỉ, cười nhạo thì hay quá rồi. Chỉ cần nhớ lại những hình ảnh ấy, bạn còn không khỏi rùng mình... "Mày nghĩ mày là ai mà dám lên mặt với tao? Bộ bố mày là tổng thống chắc?" "Rốt cuộc cũng là thứ giả vờ yếu đuối để được đám con trai thương hại thôi. Có gì hay ho?" "Mày đi chết đi, chả ai khóc than cho mày đâu!" Bọn họ đẩy bạn vào góc tường, thay phiên nhau ném những túi phấn bột đủ màu vào đồng phục bạn, tạt nước lên người bạn, không những vậy còn đấm vào bụng bạn. Cảm giác đau đớn đó khiến bạn bị khuất phục, bạn im lặng hứng chịu sự khắc nghiệt mà người ta vẫn gọi là bạo lực học đường như một lẽ thường nhật... Bạn khẽ nhếch môi cười bất lực, còn có thể làm gì khi ai ai cũng ghét bỏ mình? Họ xem bạn như cái gai trong mắt, dù làm tốt mọi việc nhưng vẫn bị cho là thứ thừa thãi của xã hội thôi... Cách giải quýêt tốt nhất cho mọi vấn đề vẫn là: đưa tất cả trở lại quỹ đạo của chính nó. Vắng bạn... Sẽ chẳng ai để tâm tới chuyện đó cả. Chỗ bạn vẫn ngồi trong lớp sẽ bị thay thế bởi một ai đó, hoặc thậm tệ hơn nó sẽ bị mọi người quẳng riêng cho một góc tăm tối, nơi được xem là chỗ trú ẩn của ma quỷ. Bạn sẽ từ đây đáp xuống, mạnh mẽ như một loài chim trước gió, được chứ? Bạn muốn biết cảm giác được bay là thế nào... "I believe i can fly..." Nói là làm, bạn đứng bật dậy như một vị thần, can đảm nhìn xuống bên dưới từ tầng thứ mười như điều này chả có gì đáng sợ. Bạn dang rộng đôi tay, mắt nhắm hờ, miệng khẽ nhoẽn một nụ cười ý vị. Bạn đang cảm nhận mùi gió, nó thơm quá. "Ngã xuống nào, cậu sẽ bình yên thôi!", một tiếng nói từ đâu thúc giục bạn. Bạn nghiêng người trong tư thế chuẩn bị của người sắp bước sang một thế giới khác, hạnh phúc và công bằng hơn. Và "Haizz!", một tiếng thở dài khiến bạn phút chốc dao động. Có người ở đây, bạn quay phắt lại. Là anh, Park Jimin? Không nói thêm lời nào, Jimin chỉ nhìn bạn, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thách thức. -Sao không nhảy đi, muốn tự tử lắm mà? Bạn nghiêng đầu tỏ ý không hiểu. -Tôi cũng đang buồn đời lắm đây, nhảy chung đi? Jimin lại cười, đoạn anh cho cây kẹo mút nãy giờ đang cầm vào miệng rồi bước từng bước tới chỗ bạn. Thấy anh cũng ở đây bạn đã ngạc nhiên lắm rồi, giờ còn đòi chết chung nữa. Có lộn không vậy? -Nếu chết đi thỉ chỉ mình cậu cảm thấy vui thôi, đúng chứ? Còn tôi, chuyện này chẳng vui tí nào đâu! Bạn lại nhìn anh không nói gì, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Park Jimin, chàng trai suốt nửa năm học chỉ biết cúp tiết đi tập nhảy gì đó, không thì lại nằm ra bàn ngủ cho tới giờ tan học. Những lời văn ấm áp sách vở đó anh lấy ở đâu? Mà cũng tại vì vậy bạn liền quên mất bản thân đang có ý định tự tử luôn rồi. Jimin nắm lấy tay bạn kéo xuống, độ cao của lan can ấy làm bạn loạng choạng ngã xuống, cũng may anh đã kịp đỡ lấy eo bạn. Khoảng cách này gần quá, tới nỗi bạn có thể cảm nhận được hơi thở dịu mát của anh. Đôi mắt của Jimin thật đẹp, chúng trong suốt như mặt hồ mùa thu vậy, cũng thật sắc xảo như lưỡi dao nữa. -Tại sao cậu lại cứu tôi? Bạn hỏi. -Tôi nào đâu cứu cậu, tôi đang cứu mình đấy chứ?-Jimin thì thầm vào tai bạn-Vì...Park Jimin này thích cậu, tôi không cho phép bạn gái tôi chết, cậu hiểu chứ?