[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em
Chương 16
Sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị đi làm. Tháng này đi ít như vậy, cô mẩm chắc tiền lương của cô tháng này sẽ bị trừ đi, nhiều nhất chắc chỉ còn một nửaAnh trai cô thấy cô vừa tỉnh lại tất bật vội vã như vậy, không khỏi càu nhàu
- Quay phim gấp thế sao? Ở lại ăn sáng chút đã rồi hẵng đi, mới có 7h30 mà
Cô nhìn đồng hồ rồi nhìn anh sau đó nhìn chỗ thức ăn, mủi lòng ở lại. Bữa sáng của cô toàn là mì cốc, giờ lại được ăn uống thịnh soạn như vậy, quả thực có chút xúc động. Cô ngồi vào bàn ăn, xúc một miếng bánh nhỏ cho vào miệng. Vị há cảo thật tuyệt, lâu lắm rồi cô chưa ăn. Làm món này khá cầu kì phức tạp, không biết anh cô dậy từ lúc mấy giờ nữa?
Nghĩ như vậy, cô càng cảm động nhìn anh trai, đột nhiên muốn lao đến ôm anh một cái
- Em phải đi làm thêm, không phải tới phim trường đâu. Nếu không đi làm sao mà đủ tiền thuê nhà chứ
- Nghỉ việc ngay. Em sắp nổi tiếng rồi, quan trọng nhất là giữ hình tượng. Nhỡ paparazi chụp được thì em rắc rối to đấy. Với lại có anh ở đây rồi, em còn lo tiền nhà sao?
- Vậy ít nhất cũng phải nói với bà chủ một tiếng chớ- Cô bực dọc, liếc nhìn anh trai
- Em gọi cho bà chủ đi, hay là để anh đến đó nói với bà ấy một tiếng, tiện thể lấy luôn tiền lương về cho em
- Anh
Anh nhíu mày nhìn cô
- Đưa thẻ căn cước đây
- Anh
- Đưa đây
Cô bực dọc chạy vào phòng, lục tìm thẻ căn cước rồi đưa cho anh
- Đợi em báo trước cho bà chủ đã
Anh gật đầu nhìn cô, cô cũng không nói gì nữa, bất đắc dĩ thở dài
Càng tốt. Dù sao công việc này trước giờ cũng không phải cô tình nguyện làm
Anh nhận lấy thẻ căn cước của cô
- Ăn từ từ, anh ra ngoài đây
Cô gật đầu, cố gắng nuốt trôi miếng bánh cuối cùng vào miệng
Tử Kiệt ngó đầu ra bên ngoài, đột nhiên thấy lòng không vui
Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng anh vẫn muốn đánh chủ giật hoa, chiếm trọn cô trong vòng tay mình, mặc dù bông hoa này, Ừ thì, có gai thật đấy. Nhưng mà có thử thách mới có dũng khí thực hiện. Đến lúc đạt được thành công mới mãn nguyện
Vì thế anh mới tới đây thật sớm để đợi cô. Nhưng mà bóng dáng cô đâu không thấy, chỉ thấy bóng dáng thân thuộc cao lớn bước vào trong quán, trình thẻ căn cước trước mặt bà cô yêu quý của anh và được bà ấy đưa cho một sấp tiền
Này, ý này là ý gì? =.="
Anh bước tới bên Nam Phong, liếc xéo anh bạn của mình
- Từ khi nào mà bạn trai được quyền quản lý tiền của bạn gái vậy?
- Tôi chỉ không muốn em ấy làm việc nặng nên đã bảo em ấy nghĩ việc rồi
Tử Kiệt quay ra nhìn bà chủ yêu quý. Bà ấy gượng cười nhìn anh với vẻ bất đắc dĩ
- Cô bé xin nghỉ việc rồi cháu ạ
Bà chủ đưa hồ sơ của Hoa Trân cho Nam Phong. Anh nhận lấy rồi quay ra nói với Tử Kiệt
- Việc của tôi với em ấy không cần ông quan tâm đâu
- Tiêu Nam Phong
Anh vừa gọi tên Nam Phong, đột nhiên lại ngộ ra một chân lý
Tiêu Nam Phong, Tiêu Hoa Trân, không phải đều cùng là họ Tiêu sao. Khoan đã, lại cùng quê ở Thượng Hải nữa chứ. Có lẽ nào là...
Ay za, sao bây giờ anh mới nghĩ ra vậy chứ. Trí thông minh của anh để cho chó nhai rồi à?
- Tìm hiểu thông tin về mối quan hệ giữa giám đốc Tiêu Nam Phong của PE và biên kịch tốt nghiệp loại giỏi đại học Hí kịch Thượng Hải Tiêu Hoa Trân. Báo cáo kết quả sớm cho tôi
Cô buồn chán nằm lăn lóc ở ghế sô pha, cầm điều khiển TV bật hết kênh này tới kênh kia sau đó tắt đi, nằm ngửa mặt lên trần nhà thở dài
Nam Phong thấy em gái chán nản như vậy, cũng mỉm cười
- Em chán thì đi chơi đâu đó đi, bao giờ tới giờ cơm anh gọi cho em
- Em đi chơi cờ với Chu Công đây*
Anh lắc đầu, thở dài một hơi. Đúng là em gái anh có khác, anh cũng đâu quản nổi nó nữa
Cơm vừa nấu xong, anh định vào phòng gọi cô thì nghe thấy tiếng chuông cửa
Anh thở dài. Từ khi anh tới đây, biết bao nhiêu các dì, các cô, các chị, các em đều mang đồ ăn tới gõ cửa. Chẳng biết thế nào nhưng anh cũng chẳng dám nhận làm gì, bởi vì nghe Tiểu Trân nói, mấy bà này hay bắt chẹt em ấy đủ đường, hôm nay tốt đột xuất như vậy. Lo cho sự an toàn của Tiểu Trân nên anh cũng nhận lấy lệ
Không biết lần này là ai đây?
Vừa mới mở cửa, anh bị bản mặt to đùng của Tử Kiệt dọa cho giật mình
- Lại tới nữa sao?
- Tớ tới ăn cơm chực của cặp ANH EM NHÀ CẬU
Nam Phong lập tức bịt miệng Tử Kiệt, ra dấu
- Nhỏ thôi, em ấy đang ngủ. Vào đây, ta từ từ nói chuyện
Tử Kiệt hừ lạnh nhìn Nam Phong nhưng đột nhiên thấy lạnh sống lưng, bất giác cười nhẹ
- Anh vợ à
- Cậu nói lại, ai là anh vợ cậu? Tôi có chết cũng không gả em gái mình cho cậu đâu
Giọng Nam Phong quả quyết chắc nịch khiến Tử Kiệt không rét mà run
- Tại sao?- Tử Kiệt mấp máy môi, đột nhiên có cảm giác muốn vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn
Haiz,cái này gọi là sợ đến tè ra quần đây
- Bản thân cậu trăng hoa như vậy, bảo sao tớ có thể giao em gái cho cậu chứ?
Toàn thân Tử Kiệt run run, bất đắc dĩ đưa tay che trước quần
- Nhà vệ sinh ở đâu?
Nam Phong ngu ngơ
- Đi thẳng, sẽ trái
- Cảm ơn
Tiếng xả nước đều đều của Tử Kiệt khiến Nam Phong ngớ người. Chẳng lẽ uy lực của anh lớn tới vậy sao?
Không phải chứ?
Tử Kiệt vừa bước ra, Nam Phong cười gằn
- Sợ tôi rồi thì tránh xa em gái tôi ra
- Sợ cậu?- Tử Kiệt gồng lên- Ai nói tôi sợ cậu chứ?
- Cậu chưa bao giờ nghe câu, sợ đến tè ra quần à?
- Tên thối tha. Nói cho cậu biết, tớ đường đường là chủ tịch tập đoàn KRJ, sao phải sợ một giám đốc nhỏ nhoi nhà cậu chứ. Nói cho cậu biết, sáng nay vì đợi cô ấy, tôi đã phải uống tới 10 cốc sinh tố lận đấy
Tiếng ai đó rơi trên sàn nhà
Nam Phong lổm ngổm bò dậy, lấy tay phủi bụi trên quần áo, làm điệu bộ
- Công phu của công tử thật cao siêu, tại hạ bái phục
- Để rước được mỹ nhân, chút khó nhọc này có đáng gì
Nam Phong ho khan một tiếng, ngồi xuống ghế
Tử Kiệt thấy vậy bèn ngồi đối diện Nam Phong, làm bộ dáng nghiêm túc
- Lần này là tôi thật lòng
- Nếu em gái tôi thích cậu, tôi căn bản cũng chả cấm đoán làm gì, chỉ có điều....
- Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức
- Chỉ có điều sợ rằng cái diễm phúc làm em rể tôi, cậu cũng không có đâu
Nam Phong vào bếp dọn bàn ăn, Tử Kiệt cũng lao vào bếp
Một âm thanh thanh thuý vang lên khiến cái người đang chơi cờ với Chu Công kia cũng giật cả mình, bất giác nhảy dựng lên
- Anh. Sao hôm nay anh lại hậu.. Đậu.. Thế..
Cô thất kinh nhìn mớ lộn xộn dưới chân Tử Kiệt sau đó nhìn lên mặt anh ta
Tử Kiệt cười ôn nhu nhìn cô. Nam Phong thấy vậy bất đắc dĩ thở dài
- Em gái, cậu ta biết hết chuyện rồi, muốn lấy lòng anh
- Anh, anh không được mềm yếu
- Anh đâu có mềm yếu, cũng không can thiệp được nên để cậu ta theo đuổi em đấy
Cô ôm đầu. Lần này thì cô thảm rồi
Cô bước đến, nhìn Tử Kiệt, cười nhẹ một cái rồi gào lên
- Tên hậu đậu, cút ra ngoài kia
Tử Kiệt bị dọa cho kinh hãi, lùi ra xa vài bước
Cô lấy chổi và hót rác, quét sạch cái đống lộn xộn dưới sàn nhà
Nam Phong không nói gì, đến vỗ vai anh bạn
- Ải này ông khó qua
Tử Kiệt khóc không thành tiếng
Đúng là, khó qua thiệt
Bữa cơm hôm nay không được náo nhiệt như hôm qua vì đương nhiên, chẳng có gì để diễn, làm sao mà náo nhiệt được chứ?
Tử Kiệt thở dài, mỗi khi định gắp miếng tiếp theo cũng phải e dè nhìn Hoa Trân một cái, mới dám gắp vô
Thực ra Hoa Trân không biết điều này, Tử Kiệt làm thế chỉ là để tạo cho mình một động lực
Nhạt nhẽo thật đấy
- Tử Kiệt, ông nhìn em gái tôi xem. Tôi nghĩ ông nên bỏ cuộc là vừa đấy
Tử Kiệt thở dài, nhìn Hoa Trân rồi hạ quyết tâm
- Tôi sẽ cố gắng đến cùng
Nhưng khi đối diện với tảng băng ngàn năm kia, dũng khí của anh lại bay đi mất tiêu
- Sao không về rỗi?
- Anh về ngay đây, về ngay đây
Sự bạo gan của Tử Kiệt khi đứng trước mặt cô chẳng khác gì dẻ lau nhà, bị cô chùi qua chùi lại tới mài mòn luôn rồi
Cô liếc xéo Tử Kiệt, thầm than gặp anh ta hôm nay đúng là xui xẻo
Nam Phong cũng thở dài. "Bà chằn" như em gái anh mà Tử Kiệt cũng thích được. Đúng là khẩu vị nặng
Vì hôm qua anh theo cô tới phim trường, lại diễn cảnh "cặp đôi hoàn hảo" trước mặt bao nhiêu người như thế nên, haiz, tốt nhất là không nên nói nữa
Một buổi chiều cô nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại, cũng liên mồm giải thích "đó là anh trai tôi"
Nhưng bằng mồm thì ai thèm tin chứ
Buổi tối, cô nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải
- "Chị cũng khéo lừa người đấy chứ, đâu thua kém gì chúng tôi"
- Cậu im miệng- Cô bực dọc gào lên
-"muốn dập tắt đám cháy này, chỉ còn một cách"
- Cách gì?
-"Làm người yêu tôi đi"
Tai cô đột nhiên ù đi, cười gằn vài tiếng
- Cậu tưởng ai cũng dễ lừa sao? Gạt người
-"Tôi nói thật. Vụ bình cổ tám vạn, chị còn nhớ chứ?"
- Nhớ- Cô gằn giọng- Cậu nhắc lại làm gì?
-"Ông Nội tôi tỉnh rồi"
- Thế thì Liên quan tới tôi à?
-"Đương nhiên có Liên quan"
-Vậy cậu nói đi, Liên quan ở chỗ nào
-"Chuyện giữa tôi với Nguyên Nguyên..."
- Nói tiếp đi. Đang nghe đây
-"Tôi muốn giữ bí mật giữa tôi và Nguyên Nguyên, chị lại muốn dập tắt đám cháy này, chi bằng chúng ta cùng hợp tác, chị được lợi của chị, tôi được lợi của tôi"
- Bỉ ổi
-"Tôi bỉ ổi, được chưa. Chị ra quán nước gần nhà. Một là hợp tác với tôi, hai là mang đủ 8 vạn. Chị nhớ chưa"
Tút tút tút
Cô đập mạnh cái điện thoại lên bàn, suy nghĩ do dự một hồi. Có nên nói chuyện này cho anh trai cô biết không? Nói ra rồi thì sao, mà không nói thì sao?
Trong đầu cô rối như tơ vò, đột nhiên đứng dậy, vơ túi và bước ra cửa
Cô đã lớn rồi, cũng nên tự giải quyết vấn đề của mình. Không nên làm phiền anh trai cô quá nhiều như thế
Quán cà phê vắng người, một thân mỹ nam tử sơ mi trắng thiêu diêu tự tại, nhấm nháp một cốc cà phê. Nhìn dáng vẻ anh rõ ràng là quý tử. Quần áo trên người cũng toàn là hàng hiệu. Một đẳng cấp mà không ai sánh được
Nhưng cô gái đối diện anh lại trái ngược hoàn toàn. Quần Jean, áo sơ mi, tóc cột, khuôn mặt không trang điểm, giày thể thao. Ngay cả cái túi xách cô đang đeo, nhìn qua cũng biết là hàng rẻ tiền. Ngồi đối diện với anh đúng là không tương xứng
- Chị có thể ăn mặc đẹp một chút được không?
- Gặp oan gia thì việc gì phải ăn mặc đẹp- Cô gằn giọng
- Chị đừng quên là chúng ta đang hợp tác. Tôi với chị là người yêu, dù sao chị cũng phải ăn mặc sao cho tương xứng với tôi chứ?
- Vậy tại sao cậu không ăn mặc để tương xứng với tôi mà cứ bắt tôi làm theo ý cậu chứ?
- Chị nên nhớ tôi là chủ nợ còn chị là con nợ.
Cô hừ nhẹ một tiếng
- Rồi sao?
- Mai hẹn chị trước cổng công ty. Tôi dẫn chị đi mua sắm
Cậu đứng dậy, liếc nhìn cô tổng thể từ trên xuống dưới
- Chị nhớ ăn mặc đẹp một chút, cũng trang điểm đi. Nhìn cái khuôn mặt của chị là thấy không ưa nổi rồi
Cậu đặt tiền lên bàn rồi bước đi, còn cô ngồi lặng thinh ở đó
Thôi thì, cứ phó mặc cho số phận vậy
____
*chơi cờ với Chu Công: đi ngủ
Chắc ai cũng biết rồi nhưng mà biết rồi thì bạn vẫn muốn nói lại =]]]
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
28 chương
19 chương
9 chương
59 chương
5 chương