Cô Ngốc Em Là Của Tôi

Chương 5 : Rắc rối nhỏ và quá khứ đau buồn

Hôm nay là ngày thứ tư Nhỏ đến học ở Royal School, mọi ngày vẫn trôi qua như thế nhưng gần đây có nhiều chuyện xảy ra tuy không nghiêm trọng nhưng cũng phải nói là gây không ít rắc rối cho Nhỏ. Lớp 10A1. Nhỏ vừa đến lớp đã mang cuốn tiểu thuyết trinh thám dày cộm ra đọc có vẻ rất chăm chú nhưng rốt cục lại phân tâm vì những lời bàn tán xung quanh. Được một lúc sau thì một đám nữ sinh tiến đến chỗ Nhỏ đập bàn, giọng gầm gừ -Con Nhỏ kia rốt cục mày với TFBOYS có quan hệ thế nào hả? Định một mình cướp luôn cả ba anh ấy luôn sao? Mà con Nhỏ xấu xí như mày có bùa chú gì mà mê hoặc được họ thế hả? Nói mau.*Cô bạn tóc uốn xoăn cầm đầu túm lấy cổ áo Nhỏ xách lên* -C-các cậu hiểu nhầm mình rồi. Mình hoàn toàn không có mê hoặc gì các cậu ấy cả. Thật sự không có mà.* Nhỏ tỏ ra hoảng sợ, mắt ngân ngấn nước trái lại trong lòng hoàn toàn bình tĩnh. Chính Nhỏ cũng phải phát sợ tài diễn suất của mình* -Mày còn chối đấy à. Mày tưởng tao ngu lắm hay sao mà đi tin lời con ** như mày. *Cô gái tóc xoăn đưa tay tát Nhỏ một cú trời giáng, làm Nhỏ ngã xuống đất, khóe miệng rớm máu* Vừa lúc Tỉ, Khải và Nguyên vừa vào lớp, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, kéo người bạn nam bên cạnh hỏi chuyện.(Giao típ bằng tiếng anh) -Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy cô gái đó đang làm gì Hải Băng thế? *Khải dù rất muốn chạy đến đỡ Nhỏ nhưng nên hỏi rõ chuyện nêu không sẽ khi rước họa vào thân* -Tại sao mấy cô đó đánh Tiểu Băng vậy hả?*Nguyên lay người cậu bạn hối thúc* -Nguyên bình tĩnh đã. Chuyện có liên quan đến tụi tớ đúng không?*Tỉ kéo Nguyên ra khỏi cậu bạn, cau mày khó chịu* -Cậu còn phải hỏi nữa à. Tất nhiên tại các cậu mà ra cả, Fan của mấy cậu đột nhiên kéo đến rồi đánh Hải Băng. Tội nghiệp cậu ấy thật, cậu ấy hiền quá mà nên mới bị ức hiếp đến mức đó.*Cậu bạn thở dài, lắc đầu ngán ngẩm* -....*Cả ba người đứng im như phỗng, trong lòng đều cảm thấy có lỗi với Nhỏ* -Mấy cậu còn đứng đấy được hả? Còn không mau qua đó ngăn họ lại, bộ muốn họ đánh chết Hải Băng luôn mới hài lòng sao?*Cậu bạn gắt lên* Khải tức tốc chạy đến đỡ Nhỏ đứng lên, mặt đen lại khi thấy vệt máu trên khóe miệng Nhỏ. Nguyên lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vệt máu. Chứng kiến cảnh TFBOYS ân cần chăm sóc Nhỏ, đám con gái tức muốn ói máu mà chẳng làm gì được. Sau khi xem xét thấy Nhỏ không sao, Tỉ tiến đến gần cô gái: -Này bạn. Chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Hải Băng hiện tại là thông dịch viên của công ty chúng tôi, được công ty trả lương hàng tháng, cũng là đồng nghiệp của chúng tôi. Nếu bạn nghĩ cô ấy có quan hệ mờ ám vs chúng tôi thì bạn sai hoàn toàn rồi. Từ nay đừng để việc này xảy ra lần nữa nếu không tôi sẽ báo lên hội đồng kỷ luật của nhà trường. Bây giờ mời bạn về lớp cho. TẤT CẢ GIẢI TÁN.*Tỉ tức giận quát cô bạn rồi lớn tiếng giải tán đám đông xung quanh* -T-tớ xin lỗi. Thật sự...rất xin lỗi.*Mặt cô bạn tái đi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Tỉ, xin lỗi rồi chạy ra khỏi lớp. Đám bạn còn lại cũng tức tốc đuổi theo* Sau khi mọi người đều trở về đúng chỗ, Tỉ tháo cặp sách xuống, lấy một tuýp thuốc bôi vào chỗ bị lằn sau cú tát. Nhìn vết hằn mà lòng ba chàng thắt lại, phải chi lúc nào họ cũng được ở cạnh Nhỏ thì chuyện này đã không xảy ra. Nước mắt Nhỏ tiếp tục lăn xuống, lần này không phải là giả, Nhỏ khóc thật. Từ lâu lắm rồi, sau khi mẹ Nhỏ mất mới có người chăm sóc, âu yếm Nhỏ như vậy. Nhỏ nhớ mẹ lắm. Hồi lâu sau, Nhỏ mới bình tĩnh trở lại. -C-cảm ơn các cậu rất nhiều. Khiến các cậu phải khó xử rồi. -Không cần phải cảm ơn đâu, là lỗi của bọn tớ mà.*Khải xoa đầu Nhỏ, cười hiền* -Đúng đó. Nè Tiểu Băng, hay là theo lời Tỉ cậu đến làm thông dịch viên cho chúng tớ luôn đi nha.*Nguyên nắm tay Nhỏ, làm mặt nũng* -Bỏ tay Hải Băng ra, Nguyên.*Tỉ gắt lên, cốc đầu Nguyên một cú đau điếng* Chuyện này phải hỏi ý kiến công ty đã mới quyết định được. Nhưng tớ nghĩ chuyện này cũng cần thiết nên công ty sẽ đồng ý thôi. Còn lại là quyết định của cậu đó. -Được thế thì tốt quá rồi. Thực ra gần đây tớ cũng đang tìm việc làm nhưng đến nhiều nơi rồi mà chẳng ai nhận cả.*Mặt Nhỏ xịu lại* -Thông dịch viên mới. Duyệt.*Cả ba chàng đồng thanh* Nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên môi Nhỏ. Nói sao nhỉ, từ lúc mẹ mất đến giờ Nhỏ chỉ cười qua loa cho qua chuyện, cũng từ đó đến giờ rất ít người làm cho Nhỏ cười tươi được như hôm nay. Nhỏ thật sự cảm thấy rất vui, có lẽ họ là những người bạn thật sự mà cuộc sống đã ban cho Nhỏ. Vào học...giải lao...thời gian trôi nhanh vun vút. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa bắt đầu vừa vang lên Nguyên đã gục mặt xuống bàn than đói. Khải và Tỉ chỉ biết thở dài lắc đầu nhìn Nguyên. -Nguyên này, chú bớt cái kiểu hở chút đã muốn ăn đó đi, lúc nãy mới ăn một túi bánh ngọt còn gì. Thiệt hết biết nói sao với chú luôn.*Khải vỗ vai Nguyên, thở dài* -Vậy giờ mình đi ăn trưa ha. Hải Băng đi cùng tụi mình không? *Tỉ cười, hỏi Nhỏ* -Mình có chuẩn bị đồ ăn trưa rồi.*Nhỏ lắc đầu ừ chối* -Hả...Mình cũng muốn ăn món cậu làm mà.*Nguyên lại làm mặt nũng* -"Gì đây? Nguyên đang cố cưa Hải Băng sao? Kiểu này mình phải làm sao đây? Có nên tiếp tục theo đuổi cậu ấy không đây? làm sao đây? AAAAAAAA."*Khải nghĩ thầm, trong lòng gào thét thảm thiết* -Mình có chuẩn bị phần cho các cậu luôn rồi đó. Ăn cùng nha. -Thật thế sao? Aaaaaaaa...iu cậu nhứt đó Tiểu Băng.*Nguyên nhảy cẫng lên reo hò sung sướng* -Cậu lại chuẩn bị bữa trưa cho chúng tớ, vất vả cho cậu rồi. Nếu cảm thấy bất tiện thì lần sau không cần làm cho chúng tớ nữa đâu. Nhưng mà dù sao tớ vẫn rất thích ăn món do chính tay cậu làm đấy.*Khải cười, nắm lấy tay Nhỏ kéo đi* Vậy ta đi thưởng thức chúng nào. Bốn người lại kéo nhau lên sân thượng, vừa thưởng thức món ăn vừa cười đùa vui vẻ. Tỉ luôn thắc mắc tại sao Nhỏ là người Việt nhưng những món Nhỏ làm đều alf món truyền thống của Nhật, nhân lúc Nhỏ còn ở đây, Tỉ liền hỏi: -Hải Băng này, cậu rõ ràng là người Việt nhưng sao lại chỉ nấu món ăn truyền thống của Nhật vậy? -Chuyện đó...*Mặt Nhỏ chợt tối lại, trong lòng lại gợn lên sự đau buồn* Các cậu đã hỏi thì tớ cũng nói vậy. Thực ra...*Đột nhiên ngưng lại* -Thực ra như thế nào? Trông cậu buồn quá. Có chuyện gì không vui sao?*Nguyên chưa hiểu chuyện, vô tư hỏi* -Nguyên, chú yên lặng một chút đi.*Khải cốc đầu Nguyên*Nếu không tiện thì thôi vậy, bọn tớ không tò mò đâu.*Khải gặng cười,xua tay không muốn ép Nhỏ nói* -Thực ra... mẹ tớ là người Nhật, Bố tớ mới là người Việt. Tớ... là con lai. Tớ sống ở Việt từ nhỏ nhưng vẫn học vốn tiếng Nhật từ mẹ. Vì trong tiếng Nhật bao gồm cả những chữ Kanji(chữ hán) nên tớ theo học cả tiếng Trung và cũng thấy rất thú vị. -Nhắc thì tớ mới nhớ, từ trước đến giờ tớ không nghe cậu nhắc về mẹ, chỉ đôi lần nhắc đến bố thôi.*Tỉ ngẫm lại những lần họ cùng nói chuyện* -Mẹ tớ...Tớ không nhắc đến bà ấy bởi vì...*Mắt Nhỏ rớm nước* -...*Biết mình vừa gợi chuyện buồn, ba chàng ngồi im không dám hỏi tiếp* -Bà ấy mất rồi...cách đây hơn 8 năm, bà ấy vì sốc mà khó sinh rồi qua đời. Cả đứa em trai của tớ cũng không qua khỏi.*Nhỏ nói đến liền bật khóc tức tưởi * -Xin lỗi cậu, bọn tớ không nên hỏi những chuyện buồn như vậy. Xin lỗi cậu. Bây giờ thì hãy khóc đi, biết đâu sẽ vơi đi bớt nỗi buồn trong lòng cậu. Khải nhẹ nhàng an ủi, xoa đầu Nhỏ. Trong vô thức Nhỏ ôm chầm lấy cậu mà khóc, Nhỏ cảm thấy ấm áp lắm, thực sự cảm thấy rất an tâm khi ở bên cậu. Nhìn thấy cảnh đó, Nguyên và Tỉ chẳng biết nói gì hơn, chỉ an ủi nhỏ vài câu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau lắm, chỉ ước rằng Nhỏ hiểu được tấm lòng của họ thì hay biết mấy.