[Fanfic] Ngốc!

Chương 23

… Cậu suy nghĩ suốt bốn tuần nên nói làm sao với Yunho đây? Bụng hôm nay đã tròn ra rồi có muốn giấu cũng không được lâu. Yunho thật sự bận học bận lo cho cậu và con, nếu biết cậu có thai anh sẽ càng thêm áp lực nữa. Hay là cậu cùng con về thôn? Như vậy anh sẽ an tâm học tập hơn. “Appa…. appa.” – bé HoJoong ngồi trên vai Yunho, tay nắm tóc giật giật gọi “Hửm? Gì vậy con?” – anh ngước mắt nhìn lên con cưng của mình. Lúc trước anh không nghĩ mình sẽ lại thương con đến như vậy. Anh là người sống gia trưởng thường không bộc lộ những cảm xúc hay suy nghĩ ra ngoài. Nhưng có lẽ chính Kim JaeJoong ngốc nghếch kia đã thay đổi con người anh. Và đến khi anh thấy con mình chào đời anh không cần biết gì nữa, anh phải yêu thương công chúa của anh, yêu quý gia đình của mình. Lập trường gì đó, lề lối gì đó đã không còn giữ nổi bởi một tiếng ‘ông xã, appa’. “Chắc con khát nước đó. Anh bế con xuống đi.” – JaeJoong lấy bình nước dành cho bé ra khỏi túi. Yunho nắm tay cậu ngồi vào cái ghế đá gần bờ hồ rồi bế con xuống ngồi trên đùi mình để cho bé uống nước. Hôm nay chủ nhật, anh đưa cả nhà đi sở thú. Bé vui lắm chỉ con này con kia, nghe tiếng sư tử gầm thì lại khóc lóc không chịu. Thật là đáng yêu quá! “JaeJoong!” – anh gọi cậu. Sắc mặt cậu bần thần nhìn không yên ổn, hôm nay đi chơi cũng không nói lời nào. “Dạ?” “Em mệt à?” “Dạ đâu có. Em lo cho con.” – cậu cười nhẹ lấy khăn giấy ướt lau mặt cho bé. – “Ông xã!” – cậu gọi anh “Uhm.” – anh khoác vai cậu kéo lại ngồi gần, cả nhà cùng nhìn bờ hồ rộng lớn. Mùi hương của hoa sen cứ phảng phất trong gió, cái nắng nhè nhẹ trải vàng các tán lá, cành cây. “Em…. em và con về thôn nha?” “Tại sao?” – anh quay sang nhìn cậu, đứa bé khẽ giật mình. Anh vội vuốt nhẹ con xin lỗi vì lớn tiếng. Anh điều chỉnh giọng lại – “Sao vậy em? Mẹ gọi nói gì hả?” “Dạ không!” – cậu vội lắc đầu – “Tại em thấy anh cực quá. Em và con….” “Em đừng nghĩ mấy chuyện đó. Anh làm sao yên tâm để em và con về, nếu em nhớ nhà anh xin nghỉ một tuần đưa em về thăm nha.” “Dạ thôi.” – cậu cúi mặt xuống buồn bã “Appa…. appa…voi…. voi.” – bé kéo áo anh vòi vĩnh đi chơi “Được rồi công chúa.” – anh cười bế con một bên tay, tay còn lại nắm tay cậu đi về phía chuồng voi Đi vài bước cậu thấy chóng mặt ngã vào vai anh, mắt cũng không thể nào mở nổi chỉ nghe tiếng con khóc và tiếng anh gọi. Từ từ mọi thứ cũng chìm hẳn vào bóng tối. … Bệnh Viện “Oa…umma…. . umma…. oa. . oa.” – bé thấy JaeJoong bị người ta đưa đi liền khóc inh ỏi không nín mặc cho anh dỗ cỡ nào. “Umma không sao đâu con. Joongie ngoan, chút nữa appa đưa con đi gặp umma. Joongie ngoan nín đi con.” – cậu bị ngất, con lại khóc anh cuống cả lên không biết phải làm sao đây. Dạo gần đây anh cũng thấy cậu có chút thay đổi, không dễ nhận ra nhưng anh luôn quan sát xem cậu có bị gì không. JaeJoong vẫn nói chuyện và chăm sóc bé như mọi ngày trừ việc cậu hay ngủ sớm trước anh. Yunho nghĩ cậu mệt vì việc nhà và chăm con cả ngày nên không muốn gần gũi, anh không nghĩ cậu lại ngất xỉu giữa đường như vậy. Anh thật là một ông chồng tồi mà, đáng lý ra thấy cậu không khỏe phải đưa đi khám ngay chứ. Cạch – bác sĩ cầm bệnh án bước ra phòng. Anh vội bế con tiến lại chỗ bác sĩ. “Anh đừng lo. Chẳng qua cậu JaeJoong suy nghĩ nhiều và đổi khẩu vị dẫn đến biếng ăn. Có lẽ cả ngày ngoài nắng lâu quá khiến cậu ấy mệt nên ngất xỉu…. .” – nói đến đây anh thở phào, tay vẫn dỗ bé nín khóc – “…. thai nhi hai tháng rất quan trọng nên cẩn thận trong mọi việc, căng thẳng quá cũng không tốt cho thai nhi và người mẹ đâu.” Yunho trợn to mắt nắm tay bác sĩ hỏi lại, anh sợ tiếng khóc của HoJoong làm anh nghe lầm – “Bác sĩ! Vợ tôi…. có thai hai tháng?” “Cậu ấy đã mang thai được hai tháng rồi. Cậu nên chú ý đến tâm trạng của cậu ấy lúc này, mang thai rất dễ căng thẳng.” “Dạ cám ơn bác sĩ” – Yunho cúi đầu rồi bế con vào phòng thăm cậu. “Umma của con kìa, đừng khóc nữa Joongie.” – anh để con ngồi trên giường bên cạnh cậu “Umma…. . oa…. umma….” – bé khóc nắm nắm tay áo cậu Tiếng khóc của bé làm cậu tỉnh dậy. Nhìn quanh thấy mặt con gái mình đầm đìa nước mắt, xót xa quá! “Joongie đừng khóc! Ngoan nào.” – cậu vội bế con vào lòng dỗ dành. Bé lập tức ngưng khóc chỉ nấc lên nhè nhẹ – “Ông xã, em….” – cậu thấy mình nằm trong phòng lạ nhưng mùi sát trùng có thể nói cho cậu biết, đây là bệnh viện. “Em biết mình mang thai không?” “Dạ. Em…. xin lỗi.” – cậu gật đầu rồi gục mặt xuống. Giờ thì anh hiểu nguyên nhân của mọi chuyện, cả chuyện lúc nãy cậu đòi về thôn.,việc cậu lo lắng suy nghĩ mấy tuần nay. Nhưng Yunho mới là người xin lỗi mới đúng. “Chắc là đêm đó rồi….” – giọng anh trùng xuống —————————-Flash Back————————— Khoảng hai tháng trước – Tại nhà Yunho “Anh Yunho à……ợ…cô ta thật quá đáng.” – Kangin đã say khướt nhưng vẫn kiên quyết uống tiếp “Cậu nên tìm cô ta nói cho rõ mọi chuyện…. . đừng nóng giận chia tay như vậy.” – Yunho cũng ngà ngà say “Rõ ràng là…. ợ…cô ta…ghen bậy…. em không có lỗi. Cô ta…. phải xin lỗi trước.” – Kangin gần như gục xuống mặt bàn “Ông xã ơi! Shindong gần đến rồi.” – cậu lại bàn lay nhẹ vai anh. Nhìn đồng hồ đã gần ba giờ sáng, cậu thấy anh say mà không dám cản. Kangin vừa gây nhau đến chia tay với bạn gái nên tìm anh tâm sự, nhưng uống đến sáng thế này, anh lại có bệnh đau bao tử, cậu cứ đi ra đi vào lo cho anh mà không dám lên tiếng. Con ngủ yên trong phòng cũng may. King Koong ~~~ JaeJoong vội chạy ra mở cửa để Shindong vác Kangin ra xe, Kangin say mềm nên không còn biết gì nữa. “Anh tắm cho tỉnh rồi ngủ, để em dọn ngoài này.” – cậu đỡ anh đứng dậy đưa vào nhà tắm rồi quay ra dọn dẹp bàn nhậu. Cậu dẹp cả đống lon bia và rượu soju lăn lóc trên sàn nhà. Cả những món ăn nhẹ cậu chuẩn bị cho họ. Bề bộn quá! Cậu vào phòng lấy sẵn khăn lớn và quần áo ngủ cho anh và mang chúng vào nhà tắm… “Ông xã! Em để quần áo ở đây nha!” – cậu đặt chúng lên thành bồn rửa mặt “U…. h… m.” – anh ậm ừ đầy mệt mỏi, mắt nhắm nghiền ngâm cả mình trong bồn nước mà chưa cởi hẳn đồ ra “Ông xã, anh phải cở đồ ra chứ!” – cậu lắc đầu, biết anh say quá rồi. Bây giờ muốn không tắm cũng không được, ướt cả người. Cần kéo anh ra khỏi bồn và cởi đồ, sau đó ngủ thẳng. Mai tắm cũng được. “Bà…xã…à.” – anh gọi làm cậu đứng sững lại. Anh ít khi nào gọi cậu thân mật như vậy lắm. “Anh còn ngâm nước sẽ cảm đó” – cậu cười kéo tay anh không nổi nên đành cởi đồ giúp anh. Anh ngã người ra để cho cậu làm gì thì làm. Cởi được áo sơmi của anh ra, cậu cởi quần Jean mà không kéo ra được, vào nước nó nặng gấp ba cộng với anh ngồi như vậy thì không phải dễ. “Ông xã nhích người lên chút đi!” – cậu cố lay anh nhưng hình như anh không để ý, mắt nhắm hờ cứ nhìn vào khuôn mặt cậu “Yêu anh không?” – Yunho thật sự rất lạ, khi uống say cứ như một người khác vậy. Những câu nói này, những âm ngữ này bình thường cậu không thể nghe được. Hôm nay uống say anh mượn rượu để giải tỏa những khó chịu trong lòng. “Ông xã….” – cậu thật sự ngạc nhiên khi thấy Yunho như thế. Đôi mắt anh cứ nhìn cuốn lấy cậu, như sức mạnh vô hình cậu không thể kháng cự anh. – “Dạ có, em yêu ông xã lắm!” Ùm Anh bất ngờ kéo mạnh cậu vào bồn nước cùng mình. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, những đường nét thanh tú hiện rõ mồn một dưới ánh đèn sáng trong nhà tắm. Ánh sáng phản xạ từ mặt nước hắt lên mặt cậu khiến vẻ đẹp càng trở nên lung linh huyền ảo, đưa người say lạc lối. “Sao em đỏ mặt? Huh?” “Dạ….” – cậu mắc cỡ cúi mặt xuống. Anh…. thật sự rất đàn ông. Đặc biệt khi say thế này. “Biết dễ đỏ mặt nguy hiểm lắm không hả? Mấy người ngoài chợ cứ chọc hoài, không biết sao hả?” – anh siết chặt vai cậu “Ông xã, mình mau ra ngoài lau khô đi. Sẽ cảm lạnh mất.” – cậu chợt nhớ ra cả hai vẫn còn trong nhà tắm. “Anh hỏi em có phải thích để người ta chọc lắm phải không?” – mùi bia rượu phả đều trên mặt cậu “Dạ không có. Em không có” – cậu lắc mạnh đầu mình. Anh đang ghen! Những lần rảnh đưa cậu cùng con đi chợ, anh nghe những tiếng chọc ghẹo cậu không ngừng. JaeJoong vốn hiền lành nên chỉ cúi đầu không nói, anh không nói cũng không ra mặt chỉ ôm cậu kéo đi chỗ khác nhưng trong lòng bực tức lắm. Anh không cho cậu diện bằng những bộ quần áo đẹp đắt tiền mà vẫn bị chọc ghẹo như vậy, nếu họ thấy cậu trong bộ dạng chụp ảnh như lần trước anh thấy thì sao? Họ sẽ còn làm gì sau những câu nói khó nghe ấy? Những cái ghen lâu ngày chất chứa trong lòng không có dịp trào ra, bây giờ rượu vào lời ra, anh cần giải tỏa chúng. “Không có sao đỏ mặt?” – anh hơi lớn tiếng làm cậu giật mình “Em không có, em thật không cố ý mà ông xã.” – nhìn khuôn mặt cậu gần phát khóc anh nới lỏng tay ở vai, hôn lên đôi mắt trượt theo sống mũi đến đôi môi. Lưỡi anh di chuyển vào trong tìm hơi ấm, thân thể họ đang dần trở nên lạnh đây, cần phải sưởi ấm cho đối phương bằng thân nhiệt của chính mình. Tay anh cởi bỏ pyjama của cậu trong khi đôi môi vẫn quấn chặt lấy lưỡi cậu. “Ông…xã…mình ra ngoài đã.” – cậu vội kéo nhẹ anh ra nhưng anh siết mạnh hơn “Bà xã à….” – anh nhìn cậu, mặt cậu càng lúc càng đỏ. Anh hôn lên cổ, ngực cậu , kéo cả thân hình cậu lên trên người mình, cả hai nằm dài trong bồn bước hôn nhau. Tay cậu cũng di chuyển vuốt khắp khuôn ngực rắn chắc của anh. Yunho gầm gừ trong họng đầy khó chịu, anh vội kéo khóa quần mình xuống cùng cái quần ngủ bó sát cơ thể cậu. Anh tiến vào trong cậu một cách khá dễ nhờ có nước. Những chuyển động của anh đầy mạnh bạo, anh nhấp nhịp vào trong cậu không khoan nhượng. Những cái cắn răng chịu đau giờ bật thành tiếng rên lớn và ồn ào. Cậu sợ con gái mình nghe thấy và tỉnh giấc nhưng Yunho không có dấu hiệu nào muốn ngừng và bình tĩnh cả. Anh ôm cứng lấy thân cậu và không ngừng ấn sát cả hai cơ thể lại với nhau đến khi không còn một khoảng cách nhỏ nào giữa cả hai. Nước trong bồn cứ không ngừng đổ tràn ra ngoài sàn. Anh mặc kệ, anh không thích ai khác khen chê vợ mình cả. Nhìn cậu lúc nào cũng lúng túng khi bị đàn ông khác buông lời chọc ghẹo anh tức lắm, mà nói với những người đó cũng không được gì lại không thể tự nhiên mắng cậu. Anh đâu phải là người không nói lý lẽ nhưng thật sự ai mà chịu nổi vợ mình càng ngày càng đẹp để người khác nhòm ngó chứ. “Bà xã…. bà xã…à….” – anh không ngừng gọi cậu. JaeJoong biết anh gần đến rồi và không thể đến bên trong được, họ đã bàn là sẽ có con khi HoJoong được năm tuổi. “Không! Ông xã…. mình không thể…. . ông xãaaaaa……aaaaaaaa.” – cậu oằn lưng lên cảm nhận sức nóng bên trong mình. … Sáng hôm sau “Anh xin lỗi!” – anh hôn lên bàn tay cậu. Anh thật sự hối hận với những tức giận vô cớ khi say xỉn như vậy – “Sau này anh sẽ không uống như thế nữa. Anh đã làm em đau và sợ phải không?” “Em không sao. Em biết ông xã thương em mới làm vậy mà.” – cậu cười nhẹ hôn lên mũi anh Nhìn cậu mệt mỏi nằm trên giường, khuôn mặt tái nhạt. Anh không nhớ nổi bằng cách nào cậu kéo anh ra ngoài giường trong khi cả hai dính chặt nhau trong bồn tắm khi bốn giờ sáng cả. Giờ đây trông cậu trắng nhợt, đôi môi màu đỏ cũng chỉ còn màu hồng lợt. Anh đã làm gì thế này? Sao anh có thể mắc sai lầm khi trong say chứ? Anh làm tổn thương cậu mất. “Anh xin lỗi!” – anh lại hôn vào tay cậu “Em không sao mà ông xã.” – cậu nắm tay anh đặt lên người mình. Bàn tay anh luôn to lớn và vững vàng, nắm bàn tay này đi cả quãng đời còn lại thật là hạnh phúc “Hôm qua em có sợ lắm không?” – anh thật sự lo, cậu không thể bị ám ảnh và sợ anh. Nếu không…. chắc anh không có mặt mũi gặp cậu và con mất. “Dạ không. Em chỉ buồn ngủ một chút thôi.” – cậu che miệng ngáp dài “Vậy em ngủ đi. Anh sẽ cho Joongie ăn uống rồi chơi với con. Chiều nay đưa em và con đi siêu thị nhé, mình mua thêm tã cho con và ít đồ dùng nữa.” – anh kéo mền cao đến ngực, hôn lên trán cậu chúc ngủ ngon. Anh chỉ hi vọng tối qua sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không chắc chắn cậu sẽ rất mệt khi phải mang thai và chăm con. Anh hi vọng thế! ————————End Flash Back————————