Mọi người vào facebook của page để truy cập nhanh hơn nha :)) :iKON fanfic VN Chương 6 Quy luật cuộc sống của June thay đổi một cách chóng mặt và các thành viên trong iKON đều thấy lo lắng.Cậu ấy trở nên thân thiện hơn và rất hay mỉm cười mỗi khi có mặt người lạ.Mỗi đêm cậu ấy không còn về trước 11h nữa mà đi đâu không ai biết tăm tích,có đêm còn đi đến sáng.Nếu trước đây Hoe thường né các cuộc gặp mặt xã giao thì bây giờ cậu ấy thường xuyên tham gia vào những bữa tiệc vô nghĩa ấy.Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.Dù cho các thành viên iKON đã gặng hỏi nhưng mỗi lúc như vậy cậu ấy chỉ lắc đầu và im lặng.Không hiểu sao iKON đều thấy nhớ June ngáo ngơ,máu lạnh hay xỉa xói lúc trước. Hôm nay,lúc mọi người đã chuẩn bị ra về thì June vẫn luyện tập và dù mọi người khuyên bảo thế nào cậu ấy chỉ cười xuề xòa tiếp tục như một cái máy.Đến lúc cả tòa nhà đã tắt điện,phòng tập của iKON vẫn sáng và June vẫn nhảy.Cậu cảm thấy như mình sắp phát điên nhưng lại không thể tức giận với ai ngoài chính bản thân mình.June nhìn mình trong gương.Đó là gương mặt không một chút biểu cảm,cứng ngắc như tượng sáp rồi cậu lấy tay đấm mạnh vào ngực mình,thật mạnh.Tại sao trái tim này không thể băng đá như thế?Tại sao cơn đau đớn này không thể chấm dứt?Sao trái tim của cậu nó lại vô dụng đến vậy?Đã có thể rời xa người ấy nhưng không thể nào quên được.Nó thật ngu ngốc,ngu ngốc.June gục xuống ôm lấy đầu mình,không còn cả sức lực để thở.Cậu cảm thấy mình sắp phát điên rồi.Lúc này bóng đèn trong phòng vụt tắt.Bốn bàn tay ấm áp vòng qua cơ thể lạnh lẽo của cậu,để cậu dựa vào và vuốt mái tóc cậu.June ôm lấy họ và khóc.Tiếng khóc nức nở như tiếng khóc của một đứa trẻ. -------------------------------------------------------------- Đêm nay tất cả các thành viên iKON đều không ngủ,họ lên sân thượng,ngồi dựa vào nhau trên một chiếc ghế sô pha và nhìn lên bầu trời.Tất cả đều im lặng chờ đợi JunHoe mở lời.Cuối cùng,cậu ấy lấy hết dũng khí chỉ tay lên 1 vì sao nhỏ trên bầu trời: -Cậu ấy chính là Jinhwan.Cậu ấy tỏa sáng thật rực rỡ phải không?Cậu ấy như bà cụ non vậy,thích chỉ cái này trỏ cái kia bảo em không được làm cái này cái kia.Nhưng cậu ấy càng không cho em càng muốn làm.Em thích cách mà cậu ấy nhăn mặt nhìn em trách móc nhưng đầy yêu thương.Em thích khi cách mà cậu ấy quan tâm em,ôm em trong vòng tay nhỏ bé của cậu ấy.Người đâu có một mẩu mà lúc nào cũng muốn là người bảo vệ người khác.Đi chơi đấm bốc thì được có 150 điểm còn không bằng thằng trẻ con hàng xóm nhà em chơi được những 200 điểm.Cậu ấy học hành tốt lắm mà ngốc không chịu nổi.Lúc em buồn cũng không biết an ủi lời dịu dàng sâu sắc gì mà chỉ biết làm mấy trò ngố tàu làm phiền em thôi.Nhưng cho dù không ai biết,cậu ấy sẽ là người đầu tiên nhận ra là em đang buồn.Cho dù không ai có thể bắt nạt em cậu ấy vẫn muốn là người đứng trước em,bảo vệ em.Ngay cả khi em đã chọn ước mơ mà từ bỏ cậu ấy,cậu nhóc ngốc nghếch đó cũng cố nói lời chia tay trước để em an tâm.Cậu ấy còn nói cậu ấy nhất định không đợi em đâu.Sẽ có người tốt hơn em.Nhưng sao em không biết lúc em vừa quay đi con người bé nhỏ ấy đã ngồi sụp xuống bịt chặt miệng không để cho tiếng khóc bật ra chứ.Sao em không biết khi em bước lên máy bay,vẫn có một người đần độn từ xa nhìn em với ánh mắt tự hào chứ.Cái đồ ngốc đó,em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy.Nhưng mỗi khi ốm đều muốn ăn cháo cậu ấy đút,mỗi khi chùn bước trước ánh đèn sân khấu đều là nụ cười của cậu ấy cho em dũng khí.Mỗi giờ mỗi phút đều giữ bên mình chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ mà những tấm hình bên trong em đã tự tay xóa hết.Em chưa từng nghĩ cậu ấy ích kỉ đến thế,cứ bám lấy trái tim em không tha.Vậy mà khi gặp lại cậu ấy đã thực sự không hề đợi em.Cái tên nhóc đó mà cũng có ngày nói được làm được cơ đấy.Cậu ấy bây giờ hạnh phúc lắm