" fanfic ikon" airplane
Chương 12
Chương 12:
Chanwoo rời khỏi bữa tiệc,cậu lang thang ở khu sân vận động đằng sau khán đài.Cậu bước đi,nhìn ngắm hàng nghìn hàng ghế trống xung quanh.Đôi mắt chăm chú như thể nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất.Chanwoo cười,đã từng có người ngốc nghếch cùng cậu chạy quanh chiếc sân vận động bé nhỏ ở xứ Mĩ hàng ngày,giúp cậu tập luyện và cùng ước mơ một ngày nhìn thấy những hàng ghế trống rồi sẽ được lấp đầy.Mặc dù JunHoe mới là người vào nhóm sau cùng nhưng cậu là người yếu kém nhất nhóm.Cậu biết điều đó nên đã cố gắng rất nhiều.Nhưng tài năng bẩm sinh của cậu không thể chỉ bù đắp bằng tập luyện.Đã có lúc cậu muốn từ bỏ nhưng có người cứ nở nụ cười rạng rỡ,hạnh phúc khi hát,khi nhảy khiến cậu muốn đứng trên sân khấu để chứng kiến nụ cười ấy mãi mãi.Cậu đã làm được.Nhưng hình như càng ngày cậu càng tham lam lam.Vẫn biết tình cảm của mình không chỉ tổn thương chính mình mà còn tổn thương cả người đó nữa nhưng cậu vẫn hi vọng nụ cười ấy sẽ thuộc về cậu,sẽ vì cậu mà nở rộ như ánh mặt trời ấm áp.
Hình như tuyết bắt đầu rơi,những bông tuyết nhẹ nhàng bao phủ cả thế giới trong màu trắng.Đêm tối như bừng sáng lên,trái tim cậu dường như cũng đang sống,đang cảm nhận những màu sắc cảm xúc đều vì người đó mà xuất hiện.Cậu hi vọng khi tuyết rơi có thể dùng đôi tay bé nhỏ của mình che tuyết giúp người đó,để trái tim đó bớt tổn thương và giá lạnh.Nhưng đã từng có người luôn nhanh chân hơn cậu,luôn làm cho người đó hạnh phúc và đau đớn hơn cậu.Giờ người ấy đã quay về.Có lẽ sẽ chẳng còn bất cứ cơ hội nào cho cậu.Chỉ là cậu không thể bắt bản thân mình dừng lại.
----------------------------------------------------------------------
Hôm nay JunHoe đã ăn đến no căng bụng.Lâu lắm rồi cậu không ăn nhiều như thế.Trên tay vẫn cầm một phần bánh gato,cậu bước ra ngoài ban công.Tuyết đã bắt đầu rơi.Lại một cơn tuyết đầu mùa nữa không có người kia ở bên cạnh.Không biết đứa ngốc đó có biết tự che tuyết cho mình không hay lúc nào cũng lo lắng cho một người khác gặp tuyết sẽ cảm lạnh giống như từng lo lắng cho cậu.JunHoe đưa tay ra hứng tuyết,cái lạnh tê buốt thấm vào tận trái tim cậu.Nếu lúc này cậu cảm lạnh thì cậu có thể nhìn thấy người ấy vội vã xuất hiện trước mặt mình không,vội vã đến quên cả cầm theo ô mà đến bên cậu,vội vã sợ cậu sẽ không biết chăm sóc bản thân mình.Không đâu,người ấy sẽ không đến đâu,cũng sẽ không còn vì cậu mà vội vã nữa.Đã 5 năm rồi cậu luôn cố gắng bảo vệ bản thân mình khỏi bệnh tật để không còn nhớ đến sự vội vã của người ấy.Đã 5 năm rồi,cậu đã thay đổi và người ấy đến vậy.Có lẽ nếu để lựa chọn lại,cậu vẫn sẽ lựa chọn con đường này nhưng sẽ không bỏ qua cho người ấy dễ dàng đến vậy,nhất định phải bắt người ấy nhớ cậu đến suốt đời,chờ đợi cậu đến suốt đời.Cho dù sự ích kỉ của cậu sẽ làm người ấy tổn thương nhưng ít nhất người ấy sẽ không quên giữa hai người...đã từng không phải là người lạ.
--------------------------------------------------------------------------
Jinhwan dừng xe lại bên bờ sông dưới chân cầu Seoul và bước ra ngoài.Cậu ngồi bệt xuống ôm lấy chân mình,cố không để ý vết thương trên mặt đang đau rát.Bobby nói đúng,đây chỉ là một vết thương xước qua da,hơn nữa đã qua xử lí sao có thể đau như thế chứ.Rồi nó cũng sẽ lành thôi.
Tuyết rơi,cái người mặt lạnh ấy thích nhất là cùng cậu dầm mình dưới tuyết chơi trò ném bóng,lớn đầu mà ngốc nghếch,trẻ con lắm.Mỗi khi có điều bực bội trong lòng tên đó đều rủ cậu ra bờ sông hét ầm ĩ.Cái giọng khàn khàn ngang ngang như vịt đực đến là khó chịu khiến cậu phải ôm mặt xấu hổ với những người xung quanh.Hôm nay gặp lại tên đó đã khác nhiều lắm...đã không còn là cậu bé của cậu nữa rồi.Vẫn biết là phải sống cho bản thân,sống cho hiện tại nhưng trái tim cậu đã thuộc về quá khứ thì phải làm sao?5 năm rồi,bên cạnh cậu đã có một người khác yêu thương chăm sóc,có lẽ tên đó cũng vậy.Bobby tốt lắm,khi cậu bị thương,cậu ấy đều vội vàng chăm sóc,bảo vệ nhưng cậu ấy không giống người kia,không bao giờ mặt mày nhăn nhó nhưng ánh mắt đầy quan tâm hỏi cậu "Anh có đau lắm không.Em thổi thổi cho nhé".Có lẽ không phải cậu ấy không muốn hỏi mà là câu hỏi đó không dành cho cậu.Cho dù bên cạnh cậu,cậu ấy không thể quên người kia cũng giống như cậu dù đã cố gắng lãng quên nhưng mỗi kí ức về tên đó chỉ càng khắc sâu thêm mà thôi.Thật đáng cười.Cả cuộc đời này của cậu có lẽ chỉ có thể dùng để quên tên đó mà thôi.Goo JunHoe.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
53 chương
62 chương
102 chương
31 chương