Tề Thiên Vũ bị Lam Tư nhốt trong khách sạn ba ngày liền, vô cùng buồn bực gặm chân gà, ánh mắt ai oán nhìn Ảnh
" Mặt lạnh ca ca, chú xinh đẹp đi đâu rồi? Sao chú xinh đẹp lại bỏ Tiểu Vũ ở đây? "
Cơ mặt Ảnh giật giật, ho khẽ " Đó là chuyện của lão đại, chúng ta đều không ai biết cả"
Kì thật, hắn không thể nói Lam lão đại danh chấn giang hồ thế lực khuynh đảo hắc đạo nhà bọn họ vì một lời nói của tiểu tổ tông nhà họ Tề mà thực sự đi xem xét lại nhan sắc được, khụ khụ.
___ ___
"Mamiii" tiếng cậu chủ nhỏ Tề gia đáng thương truyền từ Mandive về New York " Chú xinh đẹp xấu xa, chú xinh đẹp bỏ người ta ở đây rồi. Mami mau đến đón Thiên Vũ, Thiên Vũ rất nhớ mami! "
" Hừ " Ly Tâm nhìn gương mặt ra vẻ tội nghiệp của đứa trẻ nào đó khinh thường " Không nhớ lúc đó ai nhất quyết đòi đi Mandive, còn nói sẽ ở cùng chú xinh đẹp, yêu chú xinh đẹp nhất cơ mà"
" Mami" Thiên Vũ mếu máo " Thiên Vũ không muốn ở Mandive nữa, Thiên Vũ về bảo vệ mami, con yêu mami nhất nhất nhất "
Lập Hộ và Phong Vân cũng đang có mặt ở đó đều phì cười.
" Thằng nhóc này, cũng thật biết vuốt đuôi ngựa quá đi" Phong Vân châm chọc.
"Hứ" Tề Thiên Vũ nhìn Phong Vân ra vẻ " Đây không phải là nịnh hót, mà là nam tử hán biết co biết dãn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" Sau đó lại thay đổi thái độ quay sang Ly Tâm ngọt ngào " Mami, mami đón Tiểu Vũ về đi, Tiểu Vũ nhớ mami đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, con mơ mami đến đón Thiên Vũ về , xa mami con rất buồn"
Khuôn mặt nhỏ nhắn thực sự đáng thương, ánh mắt còn long lanh như bị uỷ khuất thực sự, Ảnh đứng đằng sau một bàn gan ngỗng phết bơ lạc, bít tết bò gân, bào ngư, vi cá, KFC, Mc Donan đã bị cậu nhóc nào đó giải quyết gọn gàng mà mặt đầy hắc tuyến.
Đang lúc bà mẹ lơ mơ nào đó chuẩn bị mủi lòng, thì màn hình laptop bị một bàn tay chặn lại. Sau đó, Tề lão đại của chúng ta xuất hiện chính giữa webcam bỏ lại một câu lạnh lùng " Đã sang đó thì ở chơi vài tháng đi, không thì về đây ba cho con sang Châu Phi tắm nắng. " Rồi ôm người đẹp đi mất
Ở bên kia, chỉ còn cậu bé ham chơi đáng thương nào đó nhìn mẹ yêu của mình bị cha giành mất.
" Nắng ở Mandive vẫn tốt hơn nắng ở Châu Phi." Trước khi đóng laptop Phong Vân kiềm chế cười đến run rẩy, chân thành an ủi.
Tề Thiên Vũ đau lòng, Thiên Vũ buồn bực, đời này, cậu bé căm thù nhất là Châu Phi!
" Anh định đi đâu? " Ly Tâm như con mèo lười ngả vào lòng mặc cho ai đó lôi kéo.
" Về phòng. "
"Huh? "
Khoé miệng Tề Mặc hơi cong cong " Đừng quên em còn nợ anh ba lần "
" Cái gì? " Ly Tâm giật mình, liền cảm thấy tóc gáy dựng ngược, đổ mồ hôi lạnh vờ ngu ngơ " Ha ha, lão đại, em nhớ mình còn nhiều chuyện chưa làm. Phải rồi, vừa nãy em còn có chuyện muốn nói với Thiên Vũ. Ha ha, em... " Vừa cười vừa lùi ra xa cái người đàn ông bá đạo này đó.
Chưa lùi được ba bước, liền bị một vòng tay mạnh mẽ kéo lại ôm chặt " Muộn rồi! "
Sau đó không để cô vợ bé nhỏ phản kháng, Tề lão đại kiên quyết ôm kiều thê về phòng đòi nợ.
"Tề gia cũng đến mùa xuân rồi " Khúc Vi từ xa nhìn cặp vợ chồng đang ầm ĩ phía xa, mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
67 chương
1913 chương
67 chương
30 chương
17 chương
11 chương