Thật ra từ trước lần gặp tình cờ trên xe buýt, anh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng khi gặp lại Sở Hạo. Anh sẽ nói với Sở Hạo điều gì đây, Sở Hạo cũng sẽ nói với anh câu gì? Sở Hạo sẽ oán hận anh phản bội ước hẹn của hai người mà chạy đi học đại học ở nơi khác sao? Hay là hững hờ đối xử với anh như một người khách qua đường không hề quan trọng? Nhưng mà anh có tưởng tượng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi. Anh không có can đảm đi tìm Sở Hạo, thẳng thắn nói với cậu lí do vì sao anh lại tự tiện bỏ đi… Lí do của anh là gì đây? Bởi vì mẹ Sở Hạo ư? Không phải, mẹ Sở Hạo không hề nói gì cả, bà cũng không ép buộc Kỳ Thiên phải đi, không uy hiếp, thậm chí ngay cả tận tình khuyên bảo cũng không có. Lúc trước, anh bỏ đi là do anh yếu đuối mà thôi. Anh không dám đối mặt với một vài nhân tố bất định trong tương lai. Anh không sợ Sở Hạo sẽ lùi bước trước những gian nan kia, mà là sợ chính mình sẽ lùi bước. Nói cho cùng, chẳng qua là do anh yếu đuối mà thôi. Cho nên, Kỳ Thiên chỉ thở dài một hơi: “Nếu anh và em ở cùng một chỗ… Mẹ em sẽ ra sao đây?” Anh biết, đây là con bài chưa lật cuối cùng. Anh biết, đây là uy hiếp của Sở Hạo. Quả nhiên, Sở Hạo ngẩn người, ánh mắt cũng ngừng lại một chút. “Em có nghĩ tới chưa… Nếu anh và em ở cùng một chỗ, mẹ em sẽ ra sao?” Sở Hạo trầm mặc, không nói gì. “Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, vấn đề giữa chúng ta chưa từng thay đổi… Thứ thay đổi chỉ có mỗi thời gian mà thôi. Cho dù bây giờ chúng ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ, sau này cũng sẽ chia tay. Bởi vì vấn đề giữa chúng ta vẫn chưa từng được giải quyết.”. Kỳ Thiên dùng giọng điệu như đang tận tình khuyên bảo, cảm giác như mình là người trên khuyên nhủ người dưới. Nhưng mà, anh cũng không hoàn toàn lo lắng việc Sở Hạo mắc phải thế tiến thối lưỡng nan giữa anh và mẹ cậu, anh không vĩ đại như vậy, anh chỉ là yếu đuối, anh chỉ sợ hãi mà thôi. Sở Hạo cúi đầu, im lặng không nói. Hai tay Kỳ Thiên lặng lẽ nắm chặt, rồi lại thả ra. “…Về đi, anh muốn đi gõ chữ.”. Nhìn bóng tối trên mặt Sở Hạo khi cậu cúi đầu, Kỳ Thiên thở dài một hơi, nói. “Hôm qua anh đã hứa hẹn sẽ cập nhật chương mới trên diễn đàn fan mà… Nhưng mà chắc em không biết phải không.”, Kỳ Thiên cười cười. Nhất Nhật Nhất Thiên… Sở Hạo, chưa từng gia nhập diễn đàn fan nào của anh, đương nhiên sẽ không biết anh từng nói gì trên đó. Rất kì lạ phải không… Rõ ràng bảo là fan não tàn của anh, lại chưa từng gia nhập diễn đàn nào, cũng chưa từng để ý tới mấy lần thông đồng của anh… Khó trách được mấy cô nhỏ trong diễn đàn nói Nhất Nhật Nhất Thiên lãnh diễm cao quý. “…Em biết.”, Sở Hạo lại bỗng nhiên nói. “Gì?”, Kỳ Thiên ngơ ngác. “Em biết…”, Sở Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Kỳ Thiên. Kỳ Thiên ngẩn người, bởi vì anh thấy… Sở Hạo rơi lệ. Sở Hạo khóc Cái người luôn ưu nhã, luôn luôn mang phong thái bình tĩnh thong dong như Sở Hạo, khóc. Kỳ Thiên luống cuống tay chân… Cho dù là trước đây, anh cũng chưa từng thấy Sở Hạo rơi lệ. Cho dù là cậu Sở Hạo non nớt ngây ngô, anh cũng chưa từng thấy cậu ấy chảy nước mắt bao giờ. Cho dù bị một ít nam sinh cao lớn chọc ghẹo bắt nạt nói cậu ẻo lả, anh cũng chưa từng thấy Sở Hạo rơi một giọt nước mắt. Mà Sở Hạo bây giờ, đã trưởng thành thành một người nam nhân đến anh cũng phải ngước nhìn, tại sao lại khóc? Kỳ Thiên bối rối không biết nói gì, trong lòng lại có chút quỷ dị mừng thầm. …Cảm giác được người thích. Sở Hạo thích anh… Thích vô cùng đi… “Em biết… Em gia nhập từng cái diễn đàn fan của anh, bất kể là diễn đàn chính thức hay không… Em đăng kí rất nhiều tài khoản QQ, gia nhập mọi diễn đàn fan của anh… Bởi vì sợ bỏ qua một chút xíu tin tức gì từ anh.”, Sở Hạo chậm rãi nói, đôi mắt hồng hồng. Kỳ Thiên ngây ngẩn cả người. Anh chưa từng tưởng tượng đến… Lại có thể có một người… Thích anh đến mức độ này. Anh luôn biết Sở Hạo thích anh, nhưng mà anh không biết, có thể có người thích anh đến mức này. “Hơn nữa… Anh chắc vẫn không phát hiện, admin diễn đàn đầu tiên của anh chính là em.”. Sở Hạo ngẩng đầu nhìn Kỳ Thiên, dường như sợ mình bỏ lỡ bất kì biểu tình gì từ anh. “Admin của diễn đàn đầu tiên kể từ khi anh bắt đầu viết tiểu thuyết, là em.” Đương nhiên Kỳ Thiên nhớ rõ diễn đàn fan đầu tiên của mình, anh cũng đương nhiên nhớ rõ người admin dầu tiên. Dù sao đó cũng là diễn đàn fan đầu tiên trong đời anh. Lần đầu tiên có độc giả chạy đến trước mặt anh nói đã mở một diễn đàn vì anh, lúc ấy, trong lòng anh hưng phấn đến không thể tả nổi, anh làm sao có thể quên được? … Người đó là Sở Hạo? Nhìn thấy biểu tình của Kỳ Thiên, Sở Hạo cười cười, nói thêm: “Không chỉ là admin, thật ra hai mươi ba người gia nhập trong tháng đầu tiên… vào diễn đàn, đều là em cả.” Lúc này, biểu tình của Kỳ Thiên đã không thể dùng từ ngây ngẩn để hình dung. “Bởi vì diễn đàn mở ba ngày đều không có người tham gia… Em sự anh sẽ đau lòng nên đi xin mấy nick nhỏ, rồi lại chạy đi mượn tài khoản QQ mà bạn bè không dùng…”. Sở Hạo có chút bất đắc dĩ mà cười, “Em phải cân nhắc tính cách, phương thức nói chuyện của từng tài khoản… Sợ nhầm lẫn nên em còn làm một bản ghi nhớ ghi lại tính cách đặc thù, mỗi lần nói chuyện đều thật cẩn thận để không lộ ra sơ hở.” Kỳ Thiên nghe mà sửng sốt… Anh nhớ rõ sự vui sướng khi vừa mới có diễn đàn fan, mỗi lần nói chuyện trong đó đều cảm thấy thật ấm áp… Hoá ra những người từng mang lại cảm giác ấy cho anh, tất cả đều là một người sao? Anh thế mà lại sơ ý, không hề phát hiện ra. “… Để phù hợp với đặc điểm từng tài khoản, em còn phải phân bổ thời gian online của bọn họ. Có đôi khi trò chuyện trong diễn đàn phải tập đánh chữ nhanh, lúc nói chuyện phải thay đổi các loại ngữ khí khác nhau, ngay cả emo cũng phải châm chước xem có phù hợp với đặc tính nhân vật không… Nói chuyện như vậy thật sự rất mệt.”, Sở Hạo cười bất đắc dĩ, cậu bình tĩnh nhìn Kỳ Thiên, “Nhưng mà, mỗi lần nói chuyện với anh.. Cảm thấy anh vui vẻ, em rất thoả mãn.” Kỳ Thiên nói không ra lời, anh chưa từng nghĩ đến một người có thể vì anh làm đến được như vậy. “Sau này, cũng có những người khác từ từ gia nhập diễn đàn, em cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa… Nhưng mà lúc nhìn anh trò chuyện vui vẻ với người khác, trong lòng em lại thấy cô đơn…”. Sở Hạo chậm rãi nói, anh mắt xa xăm, “Nhìn anh chậm rãi trở thành đại thần, diễn đàn fan mở hết trang này đến trang khác… Em cảm giác khoảng cách giữa anh và em ngày càng xa… Em chỉ có thể yên lặng làm độc giả của anh, sau khi anh cập nhập thì đi bình luận tung hoa.” “Mỗi lần nhìn anh nói đùa với những người trong diễn đàn… Em luôn thấy ghen tị.”, Sở Hạo thở dài một hơi. “…Nhưng mà biết làm sao được, ai bảo em thích anh như vậy.” “Ai bảo em là fan não tàn của anh chứ.” … Ai bảo em thích anh như vậy? Kỳ Thiên tuyệt đối không thừa nhận, sau khi nghe câu này, tim anh đập vừa nhanh vừa mạnh hơn. Anh chưa bao giờ biết một người có thể thích anh đến mức này. Đây phải là, rất thích rất thích… “Nhưng mà…mẹ em…”, Kỳ Thiên gắng giãy giụa trước khi chết, mong muốn đánh thức lí trí của mình. Sở Hạo thở dài một hơi. “Thật ra…Em đã ngả bài với mẹ từ sớm rồi.”, cậu nói. Kỳ Thiên sửng sốt, theo bản năng liền nói ra: “… Lúc nào?” “…Trước khi anh thi đại học.” Kỳ Thiên lại sửng sốt, hỏi: “Trước khi anh ghi nguyện vọng?” Sở Hạo yên lặng nhìn anh một cái. “…Em xuất quỹ, mẹ em nói như thế nào?”, Kỳ Thiên ngơ ngác hỏi. “…Bà khóc một hồi, làm ầm ĩ một hồi, tuyệt vọng một hồi, nhưng mà cuối cùng vẫn tiếp nhận.”, Sở Hạo mang biểu tình thản nhiên nói. Kỳ Thiên ngơ ngác nhìn Sở Hạo, anh không biết sau biểu tình lạnh nhạt của Sở Hạo ẩn giấu bao nhiêu thấp thỏm. Anh không biết sau vài câu nói thản nhiên của Sở Hạo, cậu đã trải qua bao nhiêu mưa gió… Anh chỉ biết Sở Hạo rất yêu mẹ mình, nhưng mà Sở Hạo lại khiến người mẹ mình yêu thương thất vọng. “…Mẹ em chắc chắn rất đau lòng.”, cuối cùng Kỳ Thiên chỉ có thể phun ra một câu như vậy. “Đúng vậy”, Sở Hạo thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Kỳ Thiên, “Anh khiến em làm cho mẹ thất vọng… Cho nên anh phải chịu trách nhiệm. Em bị anh bẻ cong không thẳng lại được…Cho nên anh phải chịu trách nhiệm.” “…”, Kỳ Thiên suy nghĩ nửa ngày, tự thấy chính mình không có lí do gì để từ chối. “Nợ tiền trả tiền, nợ tình trả tình… Cho nên anh phải chịu trách nhiệm. Anh làm em nhiều năm chỉ có thể thẩm du… Cho nên anh phải chịu trách nhiệm.”, Sở Hạo liên tục đặt câu, Kỳ Thiên nghe tới choáng váng. …Từ từ, hình như vừa có cái gì kì quái trà trộn vào phải không? “Được rồi, anh chịu trách nhiệm là xong chứ gì…”, Kỳ Thiên nghiêng mặt không nhìn Sở Hạo. Haizz, làm bậy là không thể sống có phải không?Ai bảo anh bẻ cong cậu ấy đâu chứ? Nhưng mà… Từ từ… “Nếu như em đã xuất quỹ từ sớm… Lúc trước anh ghi nguyện vọng đến đây… Thêm mấy năm nay đều trốn tránh em… Đây không phải là làm điều thừa à?”, Kỳ Thiên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng. Sở Hạo bất đắc dĩ cười cười. “…Cmn! Đó chẳng phải là ông đây lãng phí bảy năm à? Bảy năm đó! Nếu mà ông có thể sinh con thì nó cũng biết đi lấy xì dầu rồi!”, Kỳ Thiên cảm thấy nghẹn khuất, cực kì nghẹn khuất. [1] “…Anh có thể sinh hở?”, Sở Hạo sờ sờ cằm, nghiêm túc hỏi. “Sinh em gái em! Ông nói ví dụ! Nói ví dụ!”, Kỳ Thiên mặt đỏ tai hồng. “Được rồi…Không sao hết, dù sao kết thúc cũng tốt đẹp, chúng ta về cùng một chỗ.”, Sở Hạo mỉm cười, xoa xoa tóc Kỳ Thiên. “Nói thì nói vậy… Nhưng mà ông đây thấy thiệt mệt nha! Bảy năm đó!” “Không mệt, không phải anh đã kiếm được em rồi sao?” “…Nếu, nếu nói như vậy…Cmn! Tay em đang làm gì đó!” “Chúng ta đã lãng phí bảy năm, bây giờ đương nhiên phải tranh thủ thời gian mà trao đổi cảm tình rồi…” “Trao, trao đổi em gái em! Dù có muốn trao đổi thì tại sao anh đây phải nằm dưới!” “Hồi trước là anh bẻ cong em… Cho nên anh phải chịu trách nhiệm. Anh bẻ cong em xong lại chạy một mình… Cho nên anh phải chịu trách nhiệm. Anh chạy xong lại trốn em bảy năm.. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm.” “Được rồi được rồi được rồi đừng nói nữa… Anh chịu trách nhiệm là được!…Anh! Đau!” “…Suỵt, đừng nói, rên rỉ là được.” … Ngày hôm say, Kỳ Thiên rơi lệ đầy mặt nằm trên giường cắn bao gối. Anh càng nghĩ càng uất ức, nhịn không được mà đưa tay nhéo người vừa tỉnh ngủ nằm cạnh mình: “Bảy năm trước là anh nhường em mới bị em đè bây giờ là vì sao chứ vì sao chứ!” Sở Hạo mỉm cười, đưa tay xoa xoa đám tóc lộn xộn của Kỳ Thiên, nói như đúng rồi: “Ai bảo em là fan não tàn của anh nha.” Kỳ Thiên đem đầu chôn trong gối, lỗ tai lộ ra bên ngoài hồng hồng. …Cho nên nói, não tàn phấn cái gì, chán ghét nhất! ————- [1] lấy xì dầu: Đả tương du Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác. Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh. (nguồn: Tiểu Diệp Thảo) ———————- Phần cuối chương cũng coi như hai người đã tu thành chính quả rồi nhỉ, mặc dù truyện còn một chương nữa mới kết thúc. ^^ Nhưng mà, cũng phải nói, lần đầu tiên đọc những lời tâm sự của Sở Hạo, mình cũng phải chảy nước mắt. Mình thật sự phục những gì Sở Hạo đã làm để ủng hộ Kỳ Thiên. Cái cảm giác yêu đơn phương, im lặng dõi theo từng bước của người ta trong khi người đó không biết tí gì thiệt rất bức bối mà. Cũng may Sở Hạo nói ra, chứ không thì cả đời Kỳ Thiên cũng không biết mất. T^T À mà tác giả cũng nói là chuyện Sở Hạo làm là do tác giả dựa trên một câu chuyện có thật, nhưng mà là do một tác giả nào đó vì để bạn fan duy nhất trong diễn đàn của mình không bị cô đơn nên đã tạo ra một mớ nick ngồi nói chuyện với bạn đó. Tác giả bị manh trúng nên mượn tình tiết đưa vào trong truyện luôn. xD