Fan mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn

Chương 22 : áo ngủ tình nhân

Chương 20 Phòng làm việc đăng ảnh chụp không nhiều lắm, Dụ Vi rất nhanh đã xem xong rồi. Cô buông di động, cảm thấy trong lòng có điểm hư không, còn có điểm tịch mịch. Cho dù trong nhà rất sáng, âm thanh của TV cũng rất to , nhưng là Dụ Vi cũng vô cùng tinh tường ý thức được trong nhà chỉ có một mình cô. Một người, lại là vào ban đêm, cảm xúc thật dễ dàng hạ xuống. Dụ Vi nghĩ, nếu không cô cũng nuôi một con mèo đi, có một vật nhỏ để nuôi dưỡng cũng sẽ không còn tịch mịch. Nhưng là cô mau chóng liền phủ định, cô đến chính mình còn chăm sóc chưa tốt. Hơn nữa, cô có chút suy nghĩ tiêu cực , có khi mèo nhỏ bị làm sao cô cũng thật khó có thể biết được. Di động truyền đến nhắc nhở có mưa to, Dụ Vi nhìn ngoài cửa sổ cả một bầu trời tối đen, trầm mặc không nói. Thành phố H hàng năm khô ráo, cũng không mưa lâu, nhưng chỉ cần có mưa, nhất định là cái loại mưa to tầm tã, cùng với sấm sét ầm ầm. Hiện tại không gian vẫn bình tĩnh, chờ đến khi Dụ Vi tắm xong, bên ngoài bắt đầu mưa to. Dụ Vi dùng khăn lông xoa nước trên tóc, vừa ra tới liền nhìn thấy chớp sang rực cả nửa bầu trời. Cô hoảng sợ. Tiếng sấm theo sau mà đến, ầm ầm ầm, nặng nề mà  lớn tiếng. Dụ Vi thấp thoáng nghe được tiếng di động, cô đi đến phòng khách, âm thanh càng ngày càng rõ ràng. Cô thuận tiện ngồi xuống sô pha , vừa lấy di động liền thấy - Lục Dư Thành. Cô không rõ nguyên nhân nghe máy, “Uy?” “Em hiện tại có ổn không?” Lục Dư Thành vừa nghe liền mở miệng nói, hắn tựa như thở phì phò, thanh âm cùng âm thanh mưa to hòa vào nhau. Dụ Vi cảm thấy tiếng mưa bên cạnh hắn lớn hơn một chút. “Còn tốt a.” Dụ Vi thuận miệng trả lời. Bên kia ừ một tiếng, lại nói, “Vi Vi,em mở cửa cho tôi.” *** Dụ Vi ngơ ngác mà nhìn Lục Dư Thành đi vào. Hắn mặc mưa to chạy tới đây, cho dù có mang dù nhưng  mưa to như vậy khiến phần lớn trên người đều ướt. Hắn đi vào trong phòng, nhìn tóc Dụ Vi vẫn còn ướt, nhíu mày, “Tại sao em không sấy tóc.” Dụ Vi còn thất thần. Lục Dư Thành lại hỏi, “Máy sấy ở chỗ nào.” Dụ Vi chỉ vào tủ, Lục Dư Thành xoay người kéo ra ngăn tủ, lấy ra máy sấy.Động tác tiến hành đến mười phần tự nhiên, Dụ Vi thoải mái dễ chịu ngồi ở trên sô pha, Lục Dư Thành đứng ở phía sau cô , không chút cẩu thả mà giúp cô sấy tóc. Tay hắn ôn nhu mà xuyên qua tóc cô , kiên nhẫn mà giúp cô sấy. Dụ Vi vừa lúc ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, có thể từ trên cửa kính nhìn thấy hai người bọn họ. Hắn vẫn luôn nhìn cô. Cô cũng vẫn luôn nhìn hắn. Bên ngoài lại là một trận sấm sét ầm ầm. Dụ Vi đột nhiên liền cảm thấy không sợ hãi nữa. Lục Dư Thành giúp cô làm khô tóc, sau đó đem máy sấy cất vào trong ngăn tủ, đi trở về bên cạnh ở cô ngồi xuống. Dụ Vi lặng lẽ nắm quần áo của mình, cô nhìn lên bình hoa trắng trên bàn trà hỏi, “Tại sao anh lại đến đây?” Lục Dư Thành duỗi tay sờ  đầu cô, “Tới bên em.” Dụ Vi cúi đầu, không nói chuyện. Cô không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ. Cô sợ hãi trời mưa, đặc biệt là sét đánh tia chớp buổi tối, bởi vì mẹ cô rời khỏi cô vào một đêm như thế. “Thật ra là ổn rồi.” Dụ Vi ra vẻ không thèm để ý, “Đều nhiều năm như vậy, tôi không còn sợ.” “Tôi lo lắng, không nhìn thấy cảm thấy không yên tâm.” Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn , nói, “Hiện tại đã khuya, muốn đi ngủ hay không.” Dụ Vi không nói chuyện, nhìn ngoài cửa sổ. “Tôi…… Hôm nay không về, tôi cái gì đều không làm, bên cạnh em, được không?” Lục Dư Thành trầm ngâm trong chốc lát, “Nếu em không yên tâm, tôi có thể ở phòng khách .” Dụ Vi nhìn mưa to ngoài cửa sổ , nghĩ thầm, mưa lớn như vậy cô cũng ngượng ngùng đem người đuổi đi. Lục Dư Thành vẫn luôn nhìn cô, Dụ Vi lúc này mới chậm rì rì nói, “Tiểu May làm sao bây giờ?” “Có người chuyên môn chăm sóc nó.” Dụ Vi: “Nhà anh còn có người chuyên môn a!” “Không có ở nhà tôi.” Lục Dư Thành giải thích nói, “Buổi chiều liền đem nó đi rồi.” Dụ Vi nga một tiếng, thấy quần áo trên người Lục Dư Thành ướt, “Anh có muốn đi tắm không?” Quần áo đều ướt rồi…… Lục Dư Thành cúi đầu nhìn chính mình, “Quấy rầy rồi.” Dụ Vi lắc đầu, “Nhưng mà nhà tôi không có quần áo nam.” “……” Lục Dư Thành cuối cùng quấn một cái khăn tắm mới đi ra. Ra tới phía trước, hắn cẩn thận đánh giá chính mình trong gương, vai rộng eo thon, dáng người tiêu chuẩn tam giác ngược . Cơ ngực cơ bụng đều tốt, cơ bắp cánh tay cơ bắp nhìn cũng thực khả quan. Lục Dư Thành sờ sờ cằm, bộ dáng suy tư, dáng người thế này hẳn là không mất mặt đi. Tự mình thưởng thức một phen, hắn cảm thấy vẫn là vừa long, ngày thường hắn vẫn luôn có thói quen tập thể hình, cho dù đi đóng phim cũng không có biến mất. Hắn vừa ra tới quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của Dụ Vi, cô đã nửa nằm ở trên giường, nghe được tiếng vang hướng cửa xem ra, sau đó vài giây sau đều không có dời đi tầm mắt. Lục Dư Thành thấy cô phản ứng, khóe miệng nhếch lên một cái. Dụ Vi liền mau chóng dời đi tầm mắt, nhưng Lục Dư Thành trong lòng vui vẻ vẫn là không có chút nào giảm bớt. Hắn nhìn sô pha trong phòng ngủ trải thảm lông, tự nhiên mà đi qua đi. Hắn không có cảm thấy chính mình như vậy lỏa lồ có cái gì không thích hợp, nhưng là Dụ Vi nhìn lại chịu không nổi, tầm mắt cứ muốn hướng bên kia nhìn đi. Dụ Vi không nhịn được từ trên giường đi xuống , Lục Dư Thành nhìn cô, “Em không ngủ được à?” “Chờ.” Dụ Vi đi vào phòng giữ quần áo, tìm ra một bộ quần áo ngủ cho nam, đi ra đưa cho Lục Dư Thành, “Thay.” Lục Dư Thành không có duỗi tay, ngơ ngác mà nhìn Dụ Vi. Dụ Vi nhét vào trong lòng ngực hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi về phía giường. Âm thanh Lục Dư Thành từ phía sau truyền đến, “Tôi không mặc quần áo của người khác.” Dụ Vi bước chân dừng lại, quay đầu, nhìn Lục Dư Thành vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn cô, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, tay chặt chẽ nắm lấy áo ngủ, có thể thấy mu bàn tay hiện gân xanh. Dụ Vi: “Đây là đồ mới.” Thần sắc hắn cũng không có bởi vì này một câu mà trở nên nhẹ nhàng, “Em…… Sao trong nhà em lại có quần áo ngủ của nam?” “Tại sao tôi phải nói cho anh biết.” Dụ Vi trả lời. Phòng ngủ đột nhiên liền an tĩnh . Lục Dư Thành tự mình an ủi, rốt cuộc tám năm, cô cũng có khả năng kết giao bạn trai. Không có gì, này thực bình thường, ngươi phải bên cạnh cô trong tương lai…… Chỉ là cảm xúc vẫn là có chút hạ xuống. Dụ Vi nhìn dáng vẻ hắn lúc này, trong lòng cũng là trăm vị tạp trần, thầm mắng một câu tên ngốc , đột nhiên hô: “Uy!” Lục Dư Thành ngẩng đầu, tâm tình tuy rằng hạ xuống, nhưng hắn vẫn là ôn nhu trả lời, “Làm sao vậy?” Dụ Vi chỉ quần áo ngủ của mình: “Đây là cái gì?” “…… Vịt con.” “Đáng yêu sao?” “Đáng yêu.” Dụ Vi vừa lòng gật gật đầu: “Ngủ ngon.” Lục Dư Thành ở trên sô pha ngồi một hồi lâu, cuối cùng mới đi phòng tắm thay đổi quần áo. Ánh đèn tong phòng tắm là màu vàng ấm áp, Lục Dư Thành nhìn chính mình trong gương, khóe miệng gục xuống. Hắn nói cái gì đều không có nói, mở ra vòi nước, dùng nước mát hất vô mặt mình. Sau đó lau mặt , nói cho chính mình, đều đã qua, hắn sẽ là tương lai của cô. Tiếp đó hắn lấy ra quần áo ngủ  Dụ Vi đưa cho hắn , vịt nhỏ xuất hiện trước mặt hắn . Lục Dư Thành: “……” Mẹ nó, đây là áo ngủ tình nhân!! Vui đến phát khóc có thể dung để miêu tả hắn lúc này. Lục Dư Thành ở trong phòng tắm, cầm bộ quần áo ngủ, ngơ ngác mà đứng yên thật lâu. Chờ đến lúc phản ứng lại , hắn liền kéo xuống khăn tắm, nhanh chóng thay bộ quần áo ngủ. Trước khi ra khỏi phòng tắm , hắn lại đứng trước gương nhìn nhìn. Lần này nam nhân trong gương lộ ra vẻ mặt ý cười. Lúc Lục Dư Thành đi ra tới, Dụ Vi đã không còn chơi di động, an tĩnh mà nằm ở trên giường. Trong phòng ngủ đèn đã tắt, chỉ để lại đèn ở đầu giường, an tĩnh mà lại ấm áp. Lục Dư Thành không tự chủ được mà đi tới đầu giường, Dụ Vi nghe được âm thanh cảnh giác mà mở to mắt, cô không có nhìn áo ngủ trên người Lục Dư Thành , “Tôi muốn đi ngủ.” “Ân, ngủ ngon.” Lục Dư Thành trả lời. * Đầu giường đèn không có tắt. Ngoài cửa sổ mưa to vẫn rơi xuống, lâu lâu có tiếng sấm sét vang lên. Dụ Vi nằm ở trong chăn, không ngủ được, trong lòng rất am tâm, an tâm đến vô pháp đi vào giấc ngủ. Lục Dư Thành ở trên sô pha cách cô không xa, trước sau không có phát ra động tĩnh, cũng không biết ngủ hay chưa. Dụ Vi ngồi dậy, phát hiện Lục Dư Thành còn không có ngủ, đang nhìn di động. Lục Dư Thành cũng nghe thấy động tĩnh, “Ngủ không được sao?” “Ân, sáng quá.” Dụ Vi tùy tiện nói một cái cớ, sau đó đem đèn tắt đi, rốt cuộc có thể không hề cố kỵ mà nhìn Lục Dư Thành. Dụ Vi vẫn luôn không có ngủ, phía trước là không nghĩ ngủ, mặt sau là không bỏ được ngủ, có người bồi cảm giác thật sự quá tốt đẹp, cô tưởng từng giọt từng giọt cảm thụ được này phân ấm áp. Sô pha kia đầu đột nhiên truyền đến động tĩnh, Dụ Vi nhanh chóng nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng đã ngủ. Tiếng bước chân rất nhỏ dần dần tới gần, giây tiếp theo, Dụ Vi cảm nhận được hắn ở mép giường ngồi xuống, giúp cô dịch dịch góc chăn. Ngay sau đó ôn nhu hôn lên trán cô. Ngày hôm sau Dụ Vi ngơ ngác mà sờ  trán mình thật lâu. Ngoài cửa sổ còn có âm thanh mưa rơi xuống, Dụ Vi không biết mưa suốt đêm hay là sang mới tiếp tục mưa. Tuy nhiên cái này không quan trọng, Lục Dư Thành hôn cô thật lâu, trong đầu Dụ Vi đều là nghĩ tới cái hôn kia. Trên sô pha trống rỗng, người không biết đi nơi nào. Dụ Vi còn không có tới kịp nghĩ, di động đã vang lên. Cô xem là điện thoại của Vạn Khiết , trực tiếp nghe máy: “Buổi sáng tốt lành.” Vạn Khiết cũng đáp lại câu buổi sáng tốt lành, trực tiếp tiến vào vấn đề chính: “ Thành phố H ngày hôm qua mưa to, em có khỏe không?” Dụ Vi hiển nhiên rất tốt, cô ừ một tiếng, nhưng là Vạn Khiết không yên tâm, “Để chị bảo Văn Văn qua đó với em.” “Không cần, Em không sao.” Vạn Khiết: “Cô ấy chắc là sắp tới rồi.” Dụ Vi: “……” Vậy được rồi. Dụ Vi cúp điện thoại, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang, âm thanh có vật nặng rơi xuống. Dụ Vi trong lòng căng thẳng, từ phòng ngủ đi ra ngoài, liền nhìn đến chỗ đứng hai người. Một cái là áo ngủ của Lục Dư Thành. Một cái là vẻ mặt đầy hoảng sợ của Văn Văn, cô đã không thể khống chế được biểu tình của mình: “Lục lục lục lục Lục lão sư……” Nghe được động tĩnh, Văn Văn nghiêng đầu nhìn cái áo ngủ cùng dạng của Dụ Vi đằng sau Lục Dư Thành. “Chị chị chị chị Vi……” Dụ Vi: “……” ***** Tác giả có lời muốn nói: ****** (Nhật ký trước khi ngủ của Lục Dư Thành) Lần đầu tiên viết nhật ký mà có Vi Vi ở bên cạnh. Không có giấy cùng bút, chỉ có thể dùng điện thoại để viết. Đã 12 giờ 35 phút tối, cô ấy đã đi vào giấc ngủ. Tôi nằm cách xa cô mấy mét trên sô pha, cảm xúc mênh mang. Bốn bỏ làm năm  đây là cùng chung chăn gối a! Vừa mới ở phòng tắm chụp một bức ảnh quần áo ngủ. Tôi đẹp hay không không đề cập tới, nhưng áo ngủ  vịt con phải lộ rõ. Tôi muốn lập tức có người cùng tôi chia sẻ vui sướng, vì thế tôi đem ảnh chụp gửi cho Tưởng Gia Luân, Tiểu Trương, còn có Kha Bắc Xuyên. Bất quá bọn họ không ai trả lời tôi. Khả năng bọn họ không có sống về đêm đi. Nhưng là tôi có fans a! Tôi không nhịn xuống đã đăng Weibo, vô cùng khắc chế mà chỉ đăng một cái icon mỉm cười . Thật ra lời tôi muốn nói rất nhiều! Đặc biệt muốn nhấn mạnh , đây là Vi Vi mua cho tôi! ****** (Nhật ký trước khi ngủ của Lục Dư Thành) Quan hệ của chúng tôi bị trợ lí của Vi Vi thấy được. Hình như cô ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng tôi. Tôi muốn giải thích,nhưng mà không biết giải thích như thế nào. Đến lúc phản ứng lại, tôi đã lấy tư thái nam chủ nhân chiêu đãi cô……