Chương 8 : Nhi nhìn anh cười nhẹ. “À, mai qua chỗ này với anh nhé. Anh muốn em đến xem một chỗ. Sẽ thú vị lắm đấy.” “Chỗ nào cơ?” Nhi tò mò. “Bí mật. Nếu em ngoan mau khỏi ốm anh sẽ đưa em tới.” Lâm nháy mắt nói. Nhi hào hứng hắn lên. Anh luôn mang đến cho cô những điều bất ngờ. “Em khỏe luôn rồi này.” Cô cười tươi rói, nhìn anh với ánh mắt long lanh. Anh cười vang. Cái gì là đúng cái gì là sai? Cái gì là chân thật cái gì là giả dối? Quá khứ cô không xét đến nữa, cũng không muốn nhắc lại nữa. Cô đã quyết tâm sống cho chính cô ở hiện tại và tương lai. Và giờ cô đang có anh bên cạnh, có bờ vai anh_dù chỉ là mượn tạm, dù chỉ là một trò chơi nhưng cô thấy tâm hồn mình bình yên. Đôi lúc cô muốn anh tốt với cô không phải chỉ trong một trò chơi tình ái để rồi cô lại lắc đầu” trò chơi chỉ là trò chơi”. Cô cứ hài lòng với hiện tại thôi. Chỉ vậy thôi. Sáng hôm sau, Nhi dậy từ rất sớm. Cô bỗng thấy háo hức đến độ không gắng nướng thêm giây nào trên giường từ lúc mở mắt. Tâm trạng hôm nay của cô rất tốt. Lâu rồi cô mới có được một giấc ngủ sâu không mộng mị như vậy. Có lẽ vì cô đã thoải mái trong tâm tư?  Nhi mở tủ quần áo nhỏ của mình, cô chọn một bộ để đi hôm nay. Loay hoay mãi với đồng đồ mà cô vẫn không biết phải mặc gì. Cô lăn mình trên giường phụng phịu. Cô muốn hôm nay thật đẹp trước anh. Cô muốn mình là một cô gái tươi trẻ, dễ thương, cô cũng mới 24 thôi mà.(Dù sắp tới sinh nhật của cô rồi : v) Cô bỗng nhớ ra một thứ, vội vàng kéo chiếc hòm nhôm dưới gầm giường ra. Chiếc hòm lâu rồi không cô động tới, nơi cất giữ những thứ đồ mà cô không thể bỏ đi. Cô lấy ra một chiếc hộp màu trắng rất đẹp, bên trong là một chiếc vày màu hồng phấn với những cánh nơ dễ thương trên cánh tay bồng bếnh.  Cô mua chiếc váy này cách đây gần 1 năm rồi, khi ấy là vào sinh nhật 24 tuổi của cô. Cô rất thích chiếc váy này và tự mua tặng mình nhưng cô lại chưa bao giờ bỏ ra mặc, chỉ giặt sạch rồi cất gọn lại như một kỉ niệm. Hôm nay cô quyết định sẽ mặc nó để gặp anh. Cô bật một bài nhạc chào ngày mới và vui vẻ cất tiếng hát theo. Có tiếng điện thoại reo vang, cô ngừng xoay mình theo điệu nhạc. “Alo” “15 phút nữa anh sẽ đến. Em chuẩn bị đi nhé.” “Em biết rồi. Anh đi cẩn thận nhé ^^” “Ừ.” Lâm xuất hiện ở trước cửa phòng Nhi sớm hơn số phút anh đã thông báo. Từ xa anh đã nghe thấy tiếng hát êm dịu của một người con gái, anh đoán được đó là của ai. Nhi dứng tiếng hát khi thấy tiếng xe của anh dừng lại ở ngoài. Cô cười thật tươi với anh: “Anh đến nhanh vậy? Em xong rồi, đợi em khóa cửa phòng nhé.” Anh gật đầu nhẹ. Anh khẽ giấu cái giật mình trong tim khi thấy nụ cười ấy. Cô thật sự đẹp khi nở nụ cười thật sự. Cô hôm nay thật dễ thương khiến người ta phải xúc động, khó mà kiềm lòng để không thốt ra một lời yêu thương. “Hôm nay em đẹp lắm.” “Thật không ạ? Hì” Nhi cười mỉm nháy mắt tinh nghịch nhìn anh. Lâm thực sự sợ trái tim anh bật ra khỏi lồng ngực hay cô nghe thấy tiếng tim anh đập loạn nơi phía trái ấy. Anh giấu mình sau nụ cười nhẹ. Cô đẹp quá. Đôi má ửng đỏ trong sắc nắng, cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng tôn lên đôi mắt sáng to tròn đen nhánh, sống mũi cao cao cùng đôi môi hồng tươi căng mọng. Mái tóc dàiđen mượt buông xõa ngang bờ vai thon nhỏ. Chiếc váy hồng phấn làm tôn làn da trắng mịn của cô. Cô đẹp, cái đẹp rạng ngời chứ không trầm lắng như mọi khi. Lâm cài lại quai mũ bảo hiểm cho Nhi. Nhi khẽ giật mình nhưng cũng để yên cho anh làm. Cô lại tủm tỉm cười. Ánh mắt anh có chút dịu dàng khi quan tâm cô như vậy.  “Mình đi đâu hả anh?” “BÍ mật. Em cứ lên xe đi.” Nhi tò mò nhìn anh nhưng biết rằng mình không thể moi thêm chút thông tin nào nên đành ngậm ngùi ngồi lên xe. Anh phóng xe ra khỏi con ngõ nhỏ. Tiết trời thu se se lạnh, cô nép mình vào anh. Hôm nay, cô chủ động dựa mình vào bờ vai rộng làm anh thấy lạ. Cô khác quá như thể vừa lột xác vậy. Anh im lặng với những suy nghĩ miên man. Gió thổi qua tai nghe thật vui.  Lâm dừng xe trước một căn nhà 3 tầng trên con phố khá yên tĩnh. Đó là một căn nhà khá cổ, có vẻ đã được xây khá lâu rồi. Nhi ngước mắt nhìn dàn hoa giấy được trồng nơi ban công nhỏ mà thấy thich thú. Cô thích những cách hoa giấy mỏng manh ấy, nó luôn khiến cô thấy bình yên khi nhìn vào. “Vào nhà đi em.” “Dạ. Ngôi nhà đẹp quá.” Nhi mỉm cười theo anh vào nhà. Anh vừa đi vừa giới thiệu. “Đây là nhà của bác anh.  Hai bác sang nước ngoài sống cùng con cái rồi nên anh ở đây coi nhà giúp. Em ngồi đây đi, đợi anh chút anh sẽ cho em xem thứ này.” Nhi ngồi xuống chiếc ghế salong màu hạt dẻ. Căn nhà có diện tích khá nhỏ với lối trang trí nhẹ nhàng, bức tường được sơn màu trắng pha chút hồng nhã nhẵn, sàn nhà được ốp gỗ màu nâu nhạt tạo cảm giác ấm áp.