Bickslow chậm rãi đi tới, quỳ xuống hành lễ với Natsu:"Điện hạ, ta xin thay thế thứ phi. Làm ơn hãy để cho người sống." Lisana nghe vậy thì phản ứng dữ dội:"Bickslow, ta không cần ngươi thương hại. Ta mới là kẻ đã hại thái tử phi. Ngươi không liên quan gì cả." Natsu khẽ nhăn mặt nhìn Bickslow:"Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ta đã nể tình ngươi khai báo kẻ phản quốc nên mới dung túng, chứ không phải là tha thứ cho ngươi luôn đâu." Bickslow lắc đầu rồi nói:"Thuộc hạ biết." Natsu nhìn hắn một hồi rồi quay đi:"Được, vậy ngươi sẽ thế mạng cho Lisana." Lisana nhìn cái bóng đang xa dần mà gào thét lên:"Không, chuyện này không liên quan đến hắn. Xin điện hạ xem xét lại!" Nhưng hắn đã đi rồi. Binh lính nghe vậy thì thả nàng ra, bắt Bickslow lại.  Đến 12 giờ đêm, cũng chính là lúc sẽ hỏa thiêu Bickslow. Hắn đang bị trói lại, nhưng vẻ mặt thì rất vui vẻ. Lucy ngồi trên cao cùng với Natsu mà lòng cảm thấy buồn bã. "Đốt."Khẩu hiệu của một tên lính vang lên.  Những binh lính khác liền quăng cây đuốc đã châm lửa sẵn vào đống rơm. Lửa phùng phùng lên, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn, mái tóc trắng ngang, đeo mặt nạ nhảy xuống, cắt đứt dây thừng đang trói Bickslow. "Bickslow, chúng ta đi."Người đó nói. Mọi người ai cũng hoảng hốt nhìn người đó. Virgo nhìn người đó, không ai khác chính là người đêm trước. "Bắn mau."Tên tướng ra lệnh.  Một binh lính cầm cung giương lên, nhắm vào người đó mà bắn. Vút! Mũi tên đã được bắn, nhưng người trúng không phải là tên cướp phạm nhân, mà là Bickslow. "Bickslow, ngươi làm gì vậy? Mau theo ta rời khỏi đây, lửa sắp cháy lên đến đây rồi, cái đống cao ngất này sẽ sập đó." Bickslow nghe vậy thì cười thê lương:"Lisana, từ đó đến giờ những việc ta làm cho người, ta chưa hề hối hận." "Tại sao chứ? Tại sao ngươi lại làm việc này? Ta không phải là người tốt. Vậy sao ngươi phải hy sinh nhiều như vậy?"Lisana bật khóc hỏi. Bickslow kéo nàng vào lòng:"Hy sinh vì người mà mình yêu. Được mà. Lisana, ta yêu nàng." Lisana lúc này còn khóc thảm thiết hơn:"Ta xin lỗi, Bickslow. Là ta đã hại chàng, là ta không tốt, ta đã lợi dụng chàng. Ta xin lỗi, ta xin lỗi,...Ngàn lần xin lỗi chàng, Bickslow." Bickslow ráng nhướn lên, chạm lấy đôi môi mỏng ướt át của Lisana:"Không cần xin lỗi. Được bên nàng khi sắp chết như thế này. Bickslow ta đã mãn nguyện lắm rồi!" Lisana liền ôm lấy Bickslow, cho hắn dựa vào mình:"Ùm, như vậy...có lẽ là tốt nhất!"Nàng nở một nụ cười thật tươi. Lửa đã cháy tới rồi, hai con người tựa vào nhau trong biển lửa, mãi không xa rời..