Ép yêu 100 ngày
Chương 143 : Trời sinh đã có tài lãnh binh (3)
Cố Dư Sinh thấy Tần Dương dài dòng như vậy, lần này chỉ "Ừ" một tiếng, cầm súng trốn sau rèm cửa sổ, ngắm ra ngoài.
"Cố đội trưởng, anh xác định có thể bắn được không? Lúc anh ở bộ đội tôi biết là anh bắn bách phát bách trúng,... nhưng mà khi đó anh còn làm nhiệm vụ, từ đó đến nay đã là hai năm rồi, hai năm anh không chạm tới súng, lần này có chắc chắn sẽ thành công không?
Cố Dư Sinh không để ý tới Tần Dương, giơ súng quay về phía của sổ ngắm tới nhắm lui, như là đang canh thước lê, có điều mười mấy giây sau, hắn liền ngừng lại, từ từ đi về phía Tần Dương, hời hợt nói một câu: "Thử xem xem."
"Thử xem xem?" Ba chữ đơn giản lại làm cho Tần Dương xù lông lên: "Cố đội trưởng, đây cũng không phải là chơi game đâu, anh cho tôi viên thuốc trợ tim được không? Phát súng này anh bắn đi, nếu như có..."
Tần Dương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền nhanh nhẹn lên đạn bóp cò, "Ầm" một tiếng, Tần Dương đang lúi ra líu ríu nói gì đó không ngừng, lập tực ngậm miệng lại sau đó có một tiếng súng mơ hồ truyền đến tai Tần Chỉ Ái, âm thanh rất dài, tiếng súng thứ nhất còn chưa kết thúc đã đến tiếng thứ hai, sau đó là tiếng thứ ba, lẫn vào nhau, nghe có cảm giác như ba tiếng súng này đều phát ra cùng một lúc.
Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không phải cô tận mắt chứng kiến Cố Dư Sinh liên tục nhắm bắn ba mục tiêu, cô sẽ tin đó là âm thanh của ba người nổ súng cùng một lúc.
Mãi cho đến lúc tiếng súng kết thúc, Tần Dương mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên nhào tới cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới lầu, mới quay đầu nhìn về Cố Dư Sinh: "Cố đội trưởng, được đó... Khoảng cách giữa ba tiếng súng khiến người ta không kịp trở tay, mà chính xác như vậy, thật khôn lường nha... Ở cổ tay của một người còn không nói, đằng này cả ba người đều bị anh bắn vào cổ tay."
Đối mặt với lời khen của Tần Dương, Cố Dư Sinh không nói gì, chỉ rũ mi mắt, nhìn cây súng trong tay mình.
Tần Chỉ Ái có thể tinh tường nhìn thấy được, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng sờ cây súng, mang theo một loại thương tiếc không nói nên lời.
"Cố đội trường, lần này thật sự cảm ơn anh, ba người họ đều bị bắt, con tin cũng được cứu, cảm ơn anh, cảm ơn..."
Tần Dương năm lần bảy lượt nói cảm ơn, Cố Dư Sinh chậm rãi đem tầm mắt rời đi, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mấy giây, liền đem súng trả lại cho Tần Dương, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Khi hắn đi qua Tần Chỉ Ái, cô đột nhiên hồi phục lại tinh thần, đem tai nghe cách âm đặt xuống bàn, đuổi theo Cố Dư Sinh.
Cô còn chưa đi được hai bước, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu nhìn cô, cũng không phải nói cho cô nghe: "Tần Dương, lát nữa giải quyết xong chuyện, đưa cô ấy đến bãi xe B2, tôi đi trước."
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
725 chương
116 chương