Hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi từ từ từ từ, tốc độ chạy ở mức… chậm nhất, hạ cửa kính xe, từ từ lái qua mặt cô.
Tất cả sự chú ý của Hứa Ôn Noãn đều ở trong điện thoại nên không nhận ra sự có mặt của hắn.
Cô nói gì hắn cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Mình tưởng cậu ngủ rồi nên mới nhắn tin cho cậu,… Đậu Phộng Nhỏ không khỏe sao? Vậy có đi bác sĩ khám chưa? À, có bác sĩ Hạ đến xem là tốt rồi… Đúng vậy, đã lâu không gặp bé con, khi nào rảnh đi, khi nào rảnh mình sẽ ghé qua thăm bé một chút…”
Đậu Phộng Nhỏ……. Cô đang gọi điện thoại cho Tiểu Ái sao?
Lục Bán Thành vừa nghĩ, lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn nói: “…..Ừ, có chút chuyện gấp…”
Cô ngập ngừng như đó là chuyện rất khó nói vậy, lúc sau mới nói: “Tiểu Ái, mình muốn mượn tiền cậu,… Ừ, là trả lại cho hắn… Không phải, lúc trước Anh Sinh không có ở Bắc Kinh nên mình không dám mượn tiền, dù sao cũng là tiền của Anh Sinh, mà con số này cũng không phải là nhỏ, mình chỉ không dám nói trực tiếp với cậu,… Nếu như cậu có tiền thì mình nhất định sẽ trực tiếp tìm cậu mà mượn, chỉ sợ làm ảnh hưởng tình cảm vợ chồng cậu mà thôi…”
Hắn trong miệng của cô, là hắn đúng không?
Lục Bán Thành cầm tay lái mạnh thêm một chút.
“… Mình biết, Anh Sinh sẽ không để ý,… được rồi, mình mời cậu ăn cơm được chưa? Ừ……. Còn cần tám trăm ngàn nữa… Tiểu Ái, mình nghĩ có thể rất lâu sau mình mới tiết kiệm đủ để trả cho cậu, mình biết bây giờ cậu cũng không vội, mình sẽ viết giấy nợ cho cậu…”
Quả nhiên là hắn,……. Cô muốn mượn tiền của Tiểu Ái để trả hết số tiền còn lại cho hắn,… vừa nãy nhìn thấy cô ngồi bên lề đường vô cùng đáng thương, không ngờ mới đây không ngờ cô lại gọi điện thoại là muốn tìm cách để rũ bỏ toàn bộ quan hệ với hắn… cô vẫn không chú ý đến những gì hắn làm, những gì hắn nói, sẽ không xem hắn là bất cứ cái gì trong lòng?
Lục Bán Thành đột nhiên đạp chân ga thật mạnh, xe hắn đột nhiên lao vút đi.
Lục Bán Thành nhận được tiền, chỉ có điều không phải là Hứa Ôn Noãn giao cho hắn mà là lúc hắn đến nhà Cố Dư Sinh chơi, Tiểu Ái đưa cho hắn.
Đương nhiên, Tiểu Ái không nói đó là tiền Hứa Ôn Noãn mượn cô mà chỉ nói Hứa Ôn Noãn nhờ cô đưa cho hắn số tiền này.
-
Đêm đó, Hứa Ôn Noãn vừa đi, loáng một cái đã hơn 20 ngày Lục Bán Thành không gặp lại cô.
Đầu tháng năm Lục Bán Thành vì phải đi công tác nên qua Mĩ nửa tháng.
Khi trở về Bắc Kinh đã vào hạ, buổi tối thời tiết vẫn nóng đến điên người.
Trên dương trở về Bắc Kinh, có hai tai nạn xảy ra trên đường, thêm kẹt xe khiến người ta rối tinh rối mù, đợi đến khi hắn vào thành đã là mười hai giờ khuya.
Tìm đại một nhà hàng ăn cơm xong, Lục Bán Thành thấy chỗ đó gần công ty nên muốn đến văn phòng nghỉ ngơi, ngày mai có thể ngủ nướng thêm một chút, liền quẹo vào công ty, xử lý một chồng tài liệu của ngày mai xong, lúc này hắn mới lái xe trở về nhà.
Dừng hẳn xe xong, hắn đi thang máy lên lầu.
Trong thang máy lúc đi đến lầu 12, hắn nhận được tin nhắn WeChat của mẹ hắn gửi tới.
Lúc trả lời được phân nửa, cửa thang máy mở ra, hắn vừa bước ra vừa gõ màn hình điện thoại.
Lúc đứng trước cửa vừa mới chuẩn bị nhập password vào nhà, phía sau lại có một giọng nói quen thuộc: “Lục Bán Thành.”
Cả người Lục Bán Thành cứng đờ, đứng yên hai phút, mới từ từ nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Hứa Ôn Noãn ngồi trên bậc cầu thang thứ hai, đôi mắt đỏ hồng, kinh ngạc dõi theo hắn.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
38 chương
22 chương
111 chương
41 chương
81 chương