Từ trước đến nay cô đều rất thông mình, ban đầu Cố Dư Sinh dẫn cô đến xem thi thể đồng đội của hắn, dẫn cô đến đây kể chuyện lúc xưa, trong lòng cô đã có chút bồn chồn, mãi đến khi hắn nói chuyện hôm qua hắn bị lãnh đạo gọi lên để bàn chuyện cơ mật, trong nháy mắt cô đã biết vì sao hắn lại nói những chuyện lúc nãy với cô.
Hắn đang dùng phương thức trực tiếp nhất để cô chấp nhận sự lựa chọn của hắn.
Tuy rằng hắn không cho cô biết cụ thể những việc mà hắn phải làm, cô cũng có thể hiểu được nhiệm vụ mà hắn sắp phải tham gia rất nguy hiểm, liên quan đến sinh tử.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Cố Dư Sinh, lại không nói gì.
Cố Dư Sinh cho cô thời gian, chờ cô trả lời.
Hai người yên lặng một lúc lâu, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cũng lên tiếng: “Khi nào thì đi?”
Cô không nói: “Có thể đừng đi không”, cũng không phải “Cố Dư Sinh, sao anh không thương lượng với em một chút lại lựa chọn bỏ em ở lại?”, cô lại nói: “Khi nào thì đi?”
Bốn chữ này có ý gì, Cố Dư Sinh hiểu rất rõ ràng.
Cô không ngăn cản hắn, cô hiểu hắn…
Hôm qua lãnh đạo vừa đề nghị với hắn xong, hắn không hề do dự, đi ra khỏi đó, hắn ngơ ngơ ngác ngác, qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ mà mình yêu nhất, có một đứa con, ngày tháng yên ổn đang hiện ra trước mắt, hiện nay lại gọi hắn đi làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, sao hắn có thể không do dự đây?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý rồi.
Rời khỏi quân ngũ quá lâu, nếu không phải vì lúc đó quá ưu tú, lúc này hắn đã không bị gọi lại rồi.
Sau đó lại hỏi cung một loạt.
Mãi đến trưa hôm nay, hắn mới được thả về nhà.
Khi hắn lái xe vào tiểu khu, trong lòng hắn có chút sợ sệt, sợ cô khóc rống lên không chịu để cho hắn đi, sợ cô mang thai lại không thể chịu đựng được, lại làm hại bản thân, làm hại Đậu Phộng Nhỏ, sợ rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới cô không khóc không nháo, liền đồng ý.
Cô hiểu chuyện, khiến hắn lại càng thêm đau lòng, lại càng khó chịu.
Hổ thẹn, tự trách, giống như thủy triều ập vào ngực hắn, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô một lúc lâu mới hỏi một cậu không liền quan đến câu hỏi của cô: “Em, Tiểu Ái, em không giận anh sao?”
Giận cái gì? Giận hắn bỏ lại cô và Đậu Phộng Nhỏ mà bỏ đi vào chốn hiểm nguy sao? Giận hắn máu là nóng, tim là bỏng yêu đất nước tốt đẹp yên bình này sao?
Bàn về tâm tư, ai lại muốn người mà mình thương yêu nhất đi làm chuyện nguy hiểm, có thể hy sinh bất cứ lúc nào chứ?
Huống chi cô còn yêu hắn tha thiết, yêu hắn 10 năm, nhưng từ lúc còn nhỏ, hắn đã nói với cô về giấc mộng sơn hà kia.
Đã nhiều năm như vậy, người mà cô yêu vẫn không hề thay đổi, vẫn ấp ôm hy vọng tốt đẹp ấy, cô sao có thể giận hắn, cản hắn, làm vậy cô đã không còn là người hắn yêu trước đây rồi, không phải sao?
Tần Chỉ Ái lắc đầu với Cố Dư Sinh: “Không giận, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.”
Thật sự không giận.
Chỉ là có chút khổ sở.
Một câu nói, Cố Dư Sinh suýt vì vậy mà khóc, hắn ôm Tần Chỉ Ái vào lòng, ôm thật chặt một lúc, mới trả lời câu hỏi của cô: “Ngày mai phải đi rồi.”
Sáng mai? Vậy chỉ còn lại một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi sao? Tần Chỉ Ái có thể cảm giác được nhiệm vụ này thật sự rất khẩn cấp, nhưng lại không nghĩ lại phải vội vàng đến thế, trong chớp mắt lại phải chia lìa rồi, trong lòng cô bỗng trở nên đau xót, ánh mắt đẫm lệ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
67 chương
4 chương
47 chương
104 chương
23 chương