Cố Dư Sinh phản ứng cực nhanh kéo Tần Chỉ Ái vào ngực, sau đó khiến Lương Đậu Khấu nặng nề ập lên lưng hắn.
Lương Đậu Khấu giương nanh múa vuốt dùng túi xách quật nhưng thực chất không có chút sức lực nào, Cố Dư Sinh vẫn giả vờ rên khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ tay lên nhét vào miệng Tần Chỉ Ái một thứ gì đó.
Động tác của hắn cực nhanh đến khi Tần Chỉ Ái phản ứng lại được, nước mắt cũng đã trào ra.
Cố Dư Sinh lại… lại bôi mù tạc vào miệng cô...
Bị cay khiến Tần Chỉ Ái chảy nước mắt ròng ròng, trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cô còn chưa mở miệng hỏi hắn đang làm gì, Cố Dư Sinh liền bấm vào mông cô một cái, khiến cô không thể hỏi được.
Lúc này không tranh thủ khóc lóc oan ức một chút thì còn chờ đến khi nào hả vợ?
Ngay sau đó, Cố Dư Sinh giả vờ lo lắng cần bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng lau nước mắt cho Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, anh biết em rất oan ức, nhưng người sai không phải là chúng ta, em không cần phải khóc, cô ta cũng đâu có đánh trúng em?”
“Em…” cô vừa mới định nói chuyện, Cố Dư Sinh lại bấm vào mông cô hai cái, có cảm giác ngứa một chút, khiến cô không nói nên lời, thêm vào cô đang nức nở nên những người xung quanh lại không nghe được cô nói gì, ngay cả cô cũng không biết mình đang nói gì.
Có thể là Cố Dư Sinh nghe rõ, lại dịch lời của cô cho mọi người đứng ở đó nghe: “Anh hiểu, anh biết em nghe thấy những câu nói đó xong nhất định sẽ rất sợ, có điều em phúc lớn mạng lớn, không bị bỏ thuốc, không sao! Ngoan, đừng khóc…”
Tần Chỉ Ái không phản ứng còn đỡ, vừa khóc lại được Cố Dư Sinh dỗ như thế càng khiến Lương Đậu Khấu phát điên lên: “Cô giả bộ cái gì chứ? Nếu không phải tại cô tôi sẽ trở nên chật vật như thế nào sao? Đều tại cô!”
Tần Chỉ Ái bị mù tạc làm cay khiến cô không thể nào dừng được nước mắt, khiến người ngoài nhìn vào thật sự tin là cô bị hù sợ.
Cố lão gia dù không thừa nhận Tần Chỉ Ái những vẫn nể mặt những người Cố gia đứng ở đó: “Có chuyện gì thì nói, sao có thể động thủ đánh người chứ?”
“Đúng a, mọi người không ai ngu cũng chẳng ai điếc, những lời Lương tiểu thư vừa mới nói trong phòng chúng tôi đều có thể nghe thấy rõ ràng, sao quay người lại là lỗi của người khác chứ?”
Lúc mọi người đồng thanh đồng thủ, Tần Chỉ Ái không cần lên tiếng, Cố Dư Sinh đã làm như cô đang nói chuyện, lại vuốt tóc cô, lại đẩy vở tuồng này lên đến đỉnh điểm: “Anh biết, anh biết rõ em lo lắng cho Bảo Bảo trong bụng, nếu thật sự bị người ta bỏ thuốc, chắc bây giờ đã không giữ nổi rồi…”
Cố Dư Sinh dùng hết sức nhấn mạnh mấy chữ Bảo Bảo và không giữ nổi, thậm chí lúc nói còn liếc qua Cố lão gia một cái, đúng như dự đoán, khi ông nghe được những chữ này, trong mắt lại nổi lên một vệt tức giận rất nhỏ.
“Đúng vậy, trong bụng em còn cóBảo Bảo, sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ?”
“Nếu kế hoạch của họ thành công, chẳng phải đã giết chết một sinh mệnh rồi sao?”
“Quả thật là nghiệp chướng mà, sao Lương gia lại có một đứa con gái như vậy chứ?”
Lương Đậu Khấu vốn đã mất đi lý trí, lại nghe thấy những lời bình luận như thế khiến cô ta điên cuồng diễu võ giương oai muốn đánh Tần Chỉ Ái.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
67 chương
4 chương
47 chương
104 chương
23 chương