“Vâng, Cố tiên sinh!” nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu với Cố Dư Sinh, sau đó lại làm động tác “Xin mời” với Tần Chỉ Ái, cung kính dẫn cô vào thang máy.
.....
Nhân viên phục vụ giúp Tần Chỉ Ái quét thẻ mở cửa phòng, sau khi cô vào phòng còn hỏi: “Tần tiểu thư, xin hỏi còn có chuyện gì sai bảo?”
Tần Chỉ Ái uống không ít nước trái cây, trong miệng cô vẫn còn ngọt, liền nhẹ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Giúp tôi lấy một ly nước lọc đi.”
“Vâng, Tần tiểu thư.” Nhân viên đó đi đun một bình nước nóng, sau đó lễ phép đưa cho Tần Chỉ Ái, lại nói: “Tần tiểu thư, lát nữa có có chuyện gì có thể gọi điện thoại nội tuyến cho quầy thu ngân bên dưới bất cứ lúc nào!”
Tần Chỉ Ái uống nửa ly nước, mở mắt ra, khẽ mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Được, cảm ơn.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì, tôi đi xuống trước.”
Tần Chỉ Ái không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái.
Nhân viên cúi đầu đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
......
Trở lại lầu một, vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Nhân viên phục vụ đi đến cạnh Cố Dư Sinh, lại nói với hắn một tiếng: “Tần tiểu thư ở phòng 1311.” Sau đó mới đi làm việc theo những nhân viên phục vụ khác.
Lúc nhân viên đó đi qua bàn Chu Tịnh đang ngồi, Chu Tịnh liền để đũa xuống bàn, quay về phía cô ta gọi: “Phục vụ!”
Người đó đi đến chỗ Chu Tịnh, cúi đầu: “Tiểu thư, xin hỏi có gì dặn dò?”
“Giúp tôi lấy một ly nước lọc.” Chu Tịnh nhìn có vẻ như muốn uống nước nhưng thức chất lại canh lúc người khác không chú ý liền đến bên tai nhân viên phục vụ nhỏ giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tiểu thư, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ rất nhanh bưng đến một ly nước cho cô ta, lúc khom người đặt nước xuống bàn, liền nói cực kỳ nhỏ chỉ đủ để Chu Tịnh có thể nghe thấy: “Tất cả đã xong, 1311.”
ChuTịnh biết, sau đó lại làm như không có chuyện gì bình thản cầm ly nước lên uống, sau đó mới cười nhạt với nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nhân viên phục vụ cúi người thái độ phục vụ vô cùng tốt hỏi: “Tiểu thư, cô có cần thay dĩa này không?”
ChuTịnh gật đầu.
Nhân viên phục vụ lập tức cầm một cái dĩa mới đưa đến cho cô ta, sau đó rời đi.
= = = = = = = = = = = = = NGOẠI TRUYỆN = = = = = = = = = = =
Khi Đậu Phộng Nhỏ lên tiểu học, mỗi ngày đều sẽ viết nhật ký.
Ngày hôm sau đúng giờ Tần Chỉ Ái sẽ kiểm tra nhật ký của cô bé.
Vì răng của Đậu Phộng Nhỏ không tốt nên Tần Chỉ Ái không thể thường xuyên cho cô bé ăn bánh gato, món mà con bé thích nhất.
Cố Dư Sinh lại muốn dành tình cảm của con gái nên lén cho Đậu Phộng Nhỏ ăn bánh gato, lúc cho bé ăn còn liên tục nói: “Con nhất định không được để cho mẹ con biết, bằng không ba nhất định sẽ bị mẹ con phạt quỳ lên vỏ sầu riêng!”
Đậu Phộng Nhỏ nhìn bánh gato một hồi, thành khẩn gật đầu.
Tối hôm sau, Cố Dư Sinh tan tầm về, chờ hắn không phải là vợ con mà là một cái vỏ sầu riêng to tướng trên giường, và một quyển nhật ký.
Trong nhật ký là dòng chữ xiêu vẹo của Đậu Phộng Nhỏ: “Baba hôm nay lén cho con ăn bánh gato, còn nói con không được nói cho mẹ biết, nếu không ba sẽ bị mẹ phạt quỳ vỏ sầu riêng.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
67 chương
4 chương
47 chương
104 chương
23 chương