Cố lão gia nghe thấy má Trương nói như vậy, lập tức trầm mặc ông trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi má Trương cho rằng ông mệt rồi, không muốn nói nữa, nhưng lúc lúc đó ông lại thở dài một hơi: “Đúng vậy a, tôi vẫn cho rằng tôi hiểu Tiểu Khấu rất rõ…”
“Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng Tiểu Khấu bây giờ chính là Tiểu Khấu mà tôi mong đợi.”
“Tiểu Trương à, biết người biết mặt không biết lòng, lòng cách bụng một khoảng rất xa, có một số việc, có một số người, dù cô cố gắng cả đời cũng không thể nào hiểu nổi…”
Nói xong, Cố lão gia lại thở dài.
Má Trương không hiểu ông nói như vậy là có ý gì, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm giác được dường như Lương tiểu thư đã làm gì đó khiến ông thất vọng, khiến ông buồn, liền cười cười động viên Cố lão gia: “Lão gia, Lương tiểu thư còn nhỏ tuổi, có thể không hiểu chuyện làm ông buồn, nhưng mà tâm tính của cô ấy không xấu, chẳng phải lúc ông sắp xảy ra tai nạn còn có cô ấy cứu ngài sao?”
Má Trương chưa nói còn không sao, sau khi bà nói rồi, Cố lão gia lại thất thần.
Vừa rồi ông lên lầu, vốn muốn tìm hình siêu âm nhưng lại nghe được những câu nói kia luẩn quẩn bên tai ông.
Lúc người phụ nữ kia khuyên Cố Dư Sinh, dù rất nhẹ nhàng mềm mại nhưng sao lại có thể đấm thẳng vào lòng người như vậy cơ chứ?
Không biết có phải là do ông già rồi hay không, liền dễ dàng trở nên cảm động, nghe những câu mà Tần Chỉ Ái khuyên Cố Dư Sinh xong, mắt ông lại nóng lên: “Tiểu Trương, bà nói xem có phải tôi đã đối xử có chút quá đáng với con bé đó không?”
“Những chuyện này là do bắt nguồn từ việc lão gia muốn tốt cho thiếu gia thôi, người phụ nữ kia lại có những bức hình thật là không ra gì, cũng không thể trách lão gia.”
Má Trương để cho Cố lão gia an lòng một chút, sau một lát ông lại làm như nghĩ đến chuyện gì quay đầu trừng mắt nhìn má Trương: “Cái gì mà người phụ nữ kia? Người ai mà chẳng có tên? Người phụ nữ kia người phụ nữ kia là để bà gọi sao? Gọi Tần tiểu thư!”
Cố lão gia vừa nói vừa chống gậy đứng lên, đi về phía phòng ngủ: “Từ lúc nào mà người hầu trong Cố gia lại không có chút lễ nghi nào như vậy chứ hả?”
Rõ ràng người là người đầu têu nói ‘người phụ nữ kia’, sau bây giờ lại bị chửi… má Trương lại oan ức không dám cãi, chỉ có thể đi theo sau Cố lão gia, đưa ông vào phòng ngủ.
......
Lương Đậu Khấu cười đáng yêu ra khỏi Cố gia xong, trở lại xe liền mặt lạnh như tiền, cô căm tức đạp chân ga, sau khi ra khỏi Cố gia một khoảng khá xa, cô mới dừng lại gọi điện thoại cho Chu Tịnh.
Cũng không biết Chu Tịnh đang bận cái gì, điện thoại vang lên mấy tiếng mới bắt máy.
Lương Đậu Khấu thiếu kiên nhẫn chờ Chu Tịnh bắt máy, nên xù lông lên: “Chu Tịnh, mình cực khổ lắm mới có thể điều tra được hôm nay bọn họ đến bệnh viện khám thai, không phải cậu đã nói cho mình biết đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi sao? Tại sao con tiện nhân kia còn chưa sảy thai? Tại sao vừa nãy cô ta lại cùng Cố Dư Sinh xuất hiện ở Cố gia rồi hả?”
“Cậu có biết không? Dư Sinh đối xử với cô ta rất tốt, anh ấy còn giúp nó cởi giày, còn giúp nó lót gối dựa, ngay cả ly nước cũng tự mình thử coi có đủ ấm chưa rồi mới cho nó uống nữa, thật là tức chết mình rồi!”
“Còn chưa tính, cuối cùng thì ông còn tìm cớ để mình rời khỏi Cố gia nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
67 chương
4 chương
47 chương
104 chương
23 chương