Bất kể là quá khứ hay hiện tại, có thể khiến cho hắn yêu sâu đậm như vậy chỉ có một mình cô, có thể làm cho hắn không thể chờ lâu cưới về nhà, chỉ có cô.
Trên thế giới này, trong cuộc đời hắn chỉ có một ngoại lệ.
Ngoại lệ này chính là Tần Chỉ Ái.
Ánh đèn xung quanh khiến Cố Dư Sinh trở nên đẹp trai đến nỗi không thể chê vào đâu được, tim cô mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm eo hắn, chủ động chui vào lòng hắn.
Hắn không chậm trễ chút nào liền dùng sức ôm chặt cô.
Cảm giác ấm áp như vậy khiến cả người Tần Chỉ Ái càng run rẩy, cô ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người hắn, lại nói ra những chuyện mà từ trước đến nay chưa từng nhắc đến: “Dư Sinh, anh biết không? lúc trước anh lỡ hẹn hai lần, em lại chưa từng nghĩ nên quên anh đi, em vẫn luôn chờ anh, cho dù sau đó anh đã quên em, nhưng em vẫn lựa chọn chờ anh.
“Chắc chắn anh không biết, lúc trước Lương Đậu Khấu đến tìm em đóng giả cô ta, em vui biết bao nhiêu đâu.”
Cố Dư Sinh hơi run rẩy ôm Tần Chỉ Ái, lại cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của cô.
“Em thừa nhận, trả nợ cho cha là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn, chính là anh.”
“Nếu như là một người khác, em sẽ không đồng ý giao dịch với cô ta như vậy.”
“Hơn nữa…” kể một hồi, cũng coi như là lần đầu tiên cô mở lòng mình ra kể hết tâm sự với hắn, yêu thương trong mơ cũng không dám biểu lộ ra ngoài, vậy mà lúc này lại nói như vậy rồi, Tần Chỉ Ái không nhịn được cụp mắt, lại dịu dàng nói ra: “Cho dù Lương Đậu Khấu không tìm em đóng thể cô ấy, em cũng sẽ tìm phương thức khác để đến bên anh…”
Bởi vì trên thế gian này, em chỉ yêu mình nah, trừ anh ra, em không thể nghĩ đến con đường sống nào khác nữa hết.
Bởi vì em thật sự rất rất thích anh, vị trí của anh trong lòng em là một vị trí không thể nào thay thế được.
Trong ngực thiên chuyển một hồi, cũng không nói nổi thêm nữa, Cố Dư Sinh đã thủ sẵn trên đầu Tần Chỉ Ái, chờ cô ngẩng lên, liền bắt giữ đôi môi cô, hôn thật sâu.
Gió thổi qua quãng trường.
Thổi tóc cô tung bay.
Hắn kéo cô lại gần mình hơn một chút, lại hôn cô sâu thêm một chút.
Rất lâu sau đó, Cố Dư Sinh mới lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, sau đó nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, khuôn mặt đáng yêu như vậy, hầu như cả thế giới này chỉ có một mình cô, quan sát một lúc lâu, hắn lại cúi đầu hôn cô.
Vào giờ phút này, trong thế giới của hắn chỉ còn lại ba chữ Tần Chỉ Ái.
......
Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái trở lạiTâyĐan, lúc vô cùng vui vẻ vào thành, Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Dư Sinh, sao em cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy đó.”
Lúc trước cô còn đau khổ muốn chết, sao chớp mắt, lại đang sống cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ như bây giờ chứ?
Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái quay đầu cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái.
Bị đau, Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày.
Tần Chỉ Ái cười hì hì: “Đau sao, vậy là không phải nằm mơ rồi.”
Con bé này đang ăn thịt hắn sao?
Cố Dư Sinh không để ý đến cánh tay bị cắn đau, cũng chẳng để ý đến những người chung quanh, kéo cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn.
Hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc, Cố Dư Sinh mới buông Tần Chỉ Ái ra: “Không sao, có thể mơ giấc mơ này cả đời mà.”
Tần Chỉ Ái cảm thấy ấm áp vừa định muốn ngẩng đầu lên hôn nhẹ hắn một cái, trong nháy mắt lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi về phía họ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
25 chương
67 chương
4 chương
47 chương
104 chương
23 chương