“Trước đây không nghĩ đến yêu đương, bây giờ, anh chỉ yêu em.”
Những chữ này đều được viết tay, chữ viết rõ ràng, giống như chữ của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm dải lụa kia một chút, mới đưa tay lên lấy một cái khác: “Không còn nghi ngờ gì nữa, em là người duy nhất.”
.....
“Anh muốn trước khi ngủ chúc em ngủ ngon, ngủ dậy có thể nói với em câu: Chào buổi sáng”
......
“Anh nói cho em biết một bí mật: anh yêu em.”
........
Đối với anh mà nói, em tên là Tần Chỉ Ái, còn có thể gọi là Tiểu Phiền Toái, hoặc là… người-yêu-của-Cố-Dư-Sinh.”
.......
“Anh mong rằng 10 năm sau, khi anh gọi em một tiếng Tần Chỉ Ái, em vẫn “Ừ” một tiếng với anh.”
.........
Trong nhận thức của Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh là người rất khô khan, ít nói, cà buổi chiều chờ hắn nói chuyện điện thoại, cho rằng hắn sẽ nói một đoạn văn rất dài, cuối cùng cũng chỉ nói một câu khô khốc: “Tiểu Ái, bây giờ anh trong sạch rồi.”
Nói thật, cô rất thỏa mãn với những lời này.
Có thể cô không nghĩ tới, giờ phút này cô lại có thể nghe những câu nói như vậy. Trên tivi trong tiểu thuyết, trên phim truyền hình, không phải cô chưa từng xem những chuyện tình cảm hoa lệ, cũng biết đây là chuyện ai cũng có thể có, ai cũng có thể trải qua, cô cũng không có hy vọng xa vời, hơn nữa, mỗi lần cô nhìn thấy nữ chính khóc lóc ỷ ôi, trong lòng cô lại thầm nhổ nước bọt, thật sự có cần phải như vậy không?
Nhưng lúc này, là cô trải qua chuyện này, cô mới hiểu được không phải lúc nào trong đời người cũng có thể trải qua những chuyện này, bao nhiêu không phải là người trong cuộc, bạn mãi mãi cũng không thể nào hiểu được cảm giác và mùi vị của nó.
Tần Chỉ Ái ướt mắt, lại đọc một tờ tiếp theo: “Ngoại trừ em anh cũng sẽ không chờ đợi bất cứ người nào khác.”
.......
“Đã quyết định thì sẽ không thay đổi, em có muốn chạy, cho dù có người khác đến.
.......
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em tất cả.”
........
“Trong tim anh chỉ toàn nhớ nhung em, anh đàn piano vì em, trong nhật ký của anh lại đầy tên em.”
Có rất nhiều bong bóng, tất cả đều là tâm tình của Cố Dư Sinh, còn có cả lời bài hát: “Anh yêu em, như chuột yêu gạo.”
Tần Chỉ Ái bật cười, sau đó lại đọc tờ khác.
Lúc bài hát sắp kết thúc, cô nhìn thấy một dòng: “Tiểu Ái, anh nguyện dùng cả một đời, vì em viết một quyển tiểu thuyết lãng mạn, những chuyện sắp bắt đầu, anh chỉ muốn nó bắt đầu, không có hồi kết.”
Chỉ nguyện bắt đầu, không có hồi kết, thật sự là một nguyện vọng tốt đẹp...
Một giây trước còn bị lời bài hát kia chọc cho bật cười, một giây sau liền rơi nước mắt...
.......
“Anh cho rằng tình yêu đẹp nhất chính là vì người mình yêu mà trân trọng cuộc sống này.”
Đây chính là dải lụa cuối cùng, sau câu này còn có thêm bốn chữ: “Dư Sinh chân tình.”
Nước mắt càng rơi nhiều hơn, Tần Chỉ Ái cầm dải lụa, nhìn về phía người phụ nữ ngay ở trước mắt mình.
Cô ấy vừa hát xong, cầm micro, lễ phép cười với Tần Chỉ Ái.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương