Còn chưa nói đến lúc này hắn muốn ở bên cạnh Tần Chỉ Ái, cho dù hắn và Tần Chỉ Ái phải xa rời nhau, hắn cũng sẽ làm cho cả thế giới biết, hắn và Lương Đậu Khấu hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì.
Thẳng thắn mà nói, nếu không biết được Lương Đậu Khấu làm những chuyện này, hắn cũng không muốn đi một vòng lớn như vậy.
Huống chi bây giờ ông đang bệnh nặng, thẳng thắn nói trước mặt ông, sợ là ông lại kích động.
Nếu Lương Đậu Khấu bất nhân trước, thì đừng trách hắn bất nghĩa.
Phương pháp tốt nhất chính là để Lương Đậu Khấu cầu xin hắn làm sáng tỏ mọi chuyện.
Vì vậy, hắn cố ý để Tiểu Vương tuôn ra tin tức của hắn và lkd trước, sau đó thêm mắm dậm muối để người khác tin đây là sự thật.
Chỉ có hắn và Lương Đậu Khấu mới biết mọi chuyện phía sau tin tức đó, đến khi nhìn thấy cô ta ra khỏi phòng của Dương tổng, tin tức được tung lên, mới có thể tạo nên chấn động.
Không sai, Lương Đậu Khấu sở dĩ sẽ đi gặp Dương tổng, cũng là chuyện hắn sắp xếp trong lòng bàn tay.
Lúc trước, Lương Đậu Khấu chèn ép Lâm Ức như vậy, cô sẽ không thể nào để Lâm Ức vươn lên giẫm đạp mình, tất nhiên sẽ nghĩ cách xoay chuyển, như vậy, Dương tổng háo sắc chính là lối đi duy nhất của cô… Đương nhiên, đó là lối thoát hay là ngõ cụt thì chỉ có một mình cô biết.
Không người nào lại mong gánh lấy tai tiếng ‘biến chất’, đặc biệt là những ngôi sao nổi tiếng, phá hủy sự nghiệp của một đời người còn chưa tính, mà còn thân bại danh liệt, người đời phỉ nhổ.
Lương Đậu Khấu không phải là kẻ ngu, vì vậy khi bản thân đi đến con đường cùng, nhất định sẽ cầu xin hắn giúp cô làm sáng tỏ chuyện cô và hắn thật sự hoàn toàn không có kết hôn.
Vừa có thể khiến cô khó chịu, bị người người sỉ nhục, vừa không để ông tức giận hắn, vừa có thể rũ sạch mọi quan hệ với cô… một mũi tên trúng ba đích, sao hắn lại không làm chứ?”
.....
Cố Dư Sinh nói không vội, thật sự là hắn không vội đến sáng ngày thứ ba khi chuyện của Lương Đậu Khấu đã lên men đến nhiệt độ cao nhất.
Ngày đó là ngày Cố lão gia xuất viện.
Cố Dư Sinh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Lương Đậu Khấu đang đặt hết hy vọng lên người hắn, khẳng định cô ta sẽ ở trong phòng của ông.
Vì vậy, trước khi đến bệnh viện, Cố Dư Sinh đã cố ý dặn dò Tiểu Vương, cho đám phóng viên một chút thông tin.
Lúc Cố Dư Sinh đến phòng bệnh của Cố lão gia, Lương Đậu Khấu đã đến từ lâu, mới cách mấy ngày không gặp, lúc trước tình cờ gặp cô ta luôn ở trạng thái ngăn nắp xinh đẹp, nhưng Lương Đậu Khấu lúc này mặt mày trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm, vành mắt và đáy mắt đen đến đáng sợ.
Có thể là cô đau khổ vì vụ bê bối, vừa nhìn thấy hắn đến liền gục mặt trước mặt hắn, khóc sướt mướt cầu xin.
Cô cũng đâu phải Tiểu Phiền Toái, cầu xin hắn làm gì?
Cố Dư Sinh làm như Lương Đậu Khấu không hề tồn tại vậy, liền gặp bác sĩ, cũng không cho ông nói giúp Lương Đậu Khấu, liền cầm giấy xuống lầu làm thủ tục xuất viện.
Làm thủ tục xong, Cố Dư Sinh cũng không lên lầu, liền gọi điện thoại cho má Trương để bà đưa ông xuống.
Đợi khoảng năm phút, Lương Đậu Khấu kéo cánh tay ông đi, còn má Trương xách theo bao lớn bao nhỏ đi từ thang máy ra.
Cố Dư Sinh đi đến trước mặt ông theo bản năng, cũng chưa có ai nói gì, đã có một đám phóng viên lao đến, vây quanh họ.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương