Hôm qua hắn còn rất khỏe mạnh đứng trước mặt cô, sao bây giờ lại như vậy?
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh đang nằm im trên đường phố, rất muốn đánh thức hắn nhưng không dám di chuyển hắn, đầu ngón tay chỉ có thể bắt lấy cánh tay hắn, nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mới nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào mũi hắn.
Hô hấp của hắn rất yếu, yếu đến nỗi không thể nhận ra được.
Đầu ngón tay của cô run lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, khóc cực kỳ thương tâm như một đứa trẻ.
Cô muốn tới gặp mắt hắn lần cuối trước khi đi, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Cô lại tìm tay hắn, nắm chặt, cô không nhịn được mở miệng, kèm theo tiếng khóc nức nở, gọi tên hắn: “Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Dư Sinh…”
Cô không biết cuối cùng mình đã gọi bao nhiêu lần, nhưng hắn giống như không nghe thấy vậy, trước sau vẫn nằm im không nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, không có phản ứng gì.
Cô thật sự sợ hắn sẽ đi như vậy, sinh ly tử biệt.
Đầu ngón tay nắm tay hắn run cầm cập đến kỳ cục, có lẽ là vì hắn bất tỉnh, cô lại càng sợ, cũng không để ý những người xung quanh, liền tăng cao tần số âm thanh, lớn tiếng gọi: “Cố Dư Sinh!”
Cô giống như tự ngược đãi chính bản thân mình, một hơi gọi mấy tiếng thật lớn, đến nỗi khàn cả giọng, âm thanh cũng bị bóp méo, nhưng cô cũng không có ý định dừng lại.
Những người xung quanh không đành lòng, liền khuyên cô một câu: “Tiểu thư, cô đừng gọi nữa, có gọi cậu ấy cũng không nghe đâu.”
Cô đâu còn nghe được những âm thanh khác, cô khóc đến nỗi cả người đều phát run, cô viêm họng, cổ họng đau rát, thét đến tiếng cuối cùng, âm thanh vừa khàn lại vừa chói tai.
Sau đó, trong cổ họng cô cũng không thể phát ra chữ “Cố Dư Sinh” hoàn chỉnh mà tiếng vang lại rải rác, vỡ vụn: “Dư,… Dư… Sinh…”
Cũng không biết cô đã khều khào từng chữ từng chữ như vậy bao lâu, Cố Dư Sinh nằm trên đất bất động như đã chết rồi, lúc này bỗng nhiên động động lông mày.
“Ồ, mi tâm của cậu ấy động rồi kìa.” Những người đứng xung quanh có người nhanh mắt phát hiện được.
Tần Chỉ Ái động môi, hai mắt đẫm lệ, nhìnCố Dư Sinh, nước mắt của cô rơi rất nhiều, tầm mắt cũng mơ hồ, cô sợ mình không nhìn rõ, liền lau nước mắt lung tung trên mặt, liền tập trung nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Lông mày của người đàn ông lại chuyển động một cái.
Tim của Tần Chỉ Ái cũng tàn nhẫn mà giật thót một cái, tay cô đang nắm lấy tay của hắn không chịu được nắm chặt hơn một chút.
Không biết có phải hắn nhận ra hành động đó hay không, lông mày của hắn lại nhảy lên, lông mi cũng chớp chớp…
“Dư…” Tần Chỉ Ái theo bản năng gọi tên hắn, nhưng chỉ có thể phát ra một chữ.
Cô tinh tường cảm giác được, lúc cô gọi hắn, ngón út ở bàn tay cô đang nắm giật nhẹ một chút.
Hô hấp của cô dừng lại trong chốc lát.
Sau đó cô nhìn thấy hắn cố gắng hết sức mở mắt ra.
Sau đó, trong đôi mắt đen kịt của hắn, cô nhìn thấy mình khóc đến mù quáng.
Hắn nhìn cô, không nói gì.
Ánh mắt hắn rất yếu.
Cô như người từ cõi chết trở về, kích động lại khóc lên.
Có một giọt lệ, vô tình rơi vào môi hắn.
Mùi vị mặn mà khiến con ngươi của hắn khẽ nhúc nhích. Sau đó hắn cảm nhận được lòng bàn tay của mình lại bị bàn tay của cô nắm thêm chặt.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương