Tờ giấy kia có chút cũ, xem ra đã qua tay rất nhiều người.
Tần Chỉ Ái nói với nhân viên thu ngân để mình đặt lại tạp chí xuống bàn một chút, lại không nghĩ gì nhiều mở tiền giấy ra.
Quay người, cô còn chưa đi được nửa bước, liền nhìn thấy tờ này cũng có chữ viết: “Tiểu Làm Tình, xin lỗi.”
Chữ viết trên tiền giấy rất ngây ngô, nhưng vẫn có thể nhận ra một cách dễ dàng đó là chữ của Cố Dư Sinh.
Chắc là trước đây rất lâu hắn đã viết rồi.
Tiểu Làm Tình, xin lỗi…
Tiểu Làm Tình… tám năm trước, sau khi hắn và cô biết nhau, ngoại trừ trong mộng, cũng không có ai dùng biệt danh này để gọi cô nữa rồi.
Xin lỗi… tại sao hắn lại phải xin lỗi cô? Là vì lần đó lỡ hẹn? Là vì hắn cố ý cho cô số điện thoại giả sao?
Ký ức,… phảng phất giống như một vòi nước được mở ra, dòng ký ức tuông tràn trong nháy mắt.
Trung học cơ sở còn chưa biết yêu, lên cấp ba thì đương nhiên là biết rồi, cấp ba có một anh chàng đẹp trai nhà giàu tên là Cố Dư Sinh.
Lớp mười ngày đầu tiên đã nhìn thấy người thiếu niên cao, ốm đi qua cô, tiện tay giúp cô ôm vali nặng chịch.
Hắn lái xe thể thức một, cực kỳ đẹp trai mà tiêu sái…
Hắn chơi bóng rổ, cực kỳ buông thả mà ngời ngời…
Hắn cúi đầu hút thuốc, cực kỳ u buồn mà nặng nề…
Hắn ngồi trong những tia sáng đủ màu trong phòng KTV, gọi cô một tiếng: “Này!”
Hắn dập thuốc, nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà…”
Hắn nhấc ghế dựa, tàn nhẫn đập lên đầu anh của Tưởng Tiêm Tiêm…
Lúc hắn bị ba đánh, không nói tiếng nào kéo cô vào lồng ngực, bảo vệ cô, bộ dạng vẫn không có gì đáng kể…
Hắn nằm trên sân cỏ, nhàn nhã nói với cô về mộng sơn hà…
Cô đứng ngoài cửa, cách hàng rào nhìn hắn đau lòng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hình ảnh cực kỳ thương tâm và chán chường.
Hắn hờ hững liếc mắt nhìn cô, quay đầu hỏi người bên cạnh hỏi: “Cô là ai?”
Cô đồng ý đóng vai Lương Đậu Khấu vào nhà hắn, nhìn hắn một chút.
Hắn phát điên giật sợi dây chuyền của Tần Gia Ngôn tặng cô, rồi lại giúp cô sửa lại.
Sau khi cô vào Hối thị, hắn đứng cả đêm trên lan can người đầy ưu thương.
Cô bị đau bụng hành kinh đến chết đi sống lại, hắn đi qua đêm đông lạnh lẽo mua túi chườm nóng cho cô.
Từ HảiNamtrở về, hắn dẫn cô đi uống nước ép xoài.
Trong cuộc họp thường niên của Cố thị, cô bị bắt cóc, hắn bất kể đêm ngày tìm đến.
Một loạt những hình ảnh không ngừng xẹt qua mắt cô.
Cô cầm hai tờ tiền, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó “Tiểu Phiền Toái anh thích em” và “Tiểu Làm Tình, xin lỗi” nhìn một lúc lâu, sau đó không để ý trong cửa hàng hay ở bất cứ đâu, đột nhiên liền ngồi xổm xuống, khóc rống thành tiếng.
Âm thanh hỗn loạn trong sân bay như cách cô rất xa.
Bên tai cô chỉ vang vọng những lời tối qua lúc ăn cơm Lục Bán Thành nói với cô:
“Anh Sinh và Tiểu Khấu chưa từng kết hôn, hơn nữ Anh Sinh cũng không bao giờ có ý định kết hôn với Tiểu Khấu.
“Anh Sinh thật sự rất thích cô ấy, rất thích, thích đến nỗi…”
“Anh Sinh không phải đang nghỉ ngơi nhàn hạ, mà là anh ấy đang khóc.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương