Xe đã chạy đi rất xa, Tần Chỉ Ái nhìn vào kính chiếu hậu, không thấy hình ảnh của Cố Dư Sinh nữa, lúc đó mới giơ cánh tay lên, cắn vào, khóc.
.....
Mãi cho đến khi không thấy bóng xe đâu nữa, Cố Dư Sinh mới lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy.
Hắn cầm bật lửa, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể châm lửa được.
Vừa mới hút vào một hơi, lúc nhả khỏi lại có một làn gió đẩy làn khói kia trở ngược vào mặt hắn, mắt hắn bị khói làm đỏ hồng.
Trong quán café vẫn cứ phát bài hát kia.
“Điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh, chính là được gặp em.”
Lúc hắn còn trẻ, tâm tình đang hậm hực đứng trong phòng bóng bàn hút thuốc, Ngô Hạo lại kéo cô đến trước mặt hắn: “Anh Sinh, đây là bạn thân của bạn gái em, Tần Chỉ Ái.
“Trong biển người mênh mông lặng lặng nhìn em, xa lạ mà quen thuộc.
Đầu mùa hạ năm ngoái, trước cửa nhà cũ, hắn và cô đối mặt với nhau một lần, một ánh mắt của cô, đảo lộn trái tim vốn ngăn nắp của hắn.
“Dù có thể hô hấp cùng một bầu không khí, nhưng vẫn không cách nào có thể đến gần em…”
Cố Dư Sinh cúi đầu, nhìn về phía bàn tay vừa nắm cổ tay cô, trên đó còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể cô, nhưng giờ lòng bàn tay vẫn trống rỗng.
“Nếu như ở một thân phận khác và một cuộc sống khác, chỉ mong nhận ra ánh mắt người.”
Lần đầu tiên gặp ở Tây Đại, hắn vô tình thoáng nhìn, lần thứ hai tìm thấy đôi mắt của cô.
“Ngàn năm sau, khi đó dù em có ở đâu, dù trong hoàn cảnh thế nào.”
Nhiều năm sau, hắn và cô có thể gặp nhau trong biển người mênh mông, lần thứ hai tương phùng, khi đó có phải cô đã là vợ của một người nào đó rồi không? Còn hạnh phúc ôm một bé gái, yêu kiều cười khẽ nói với hắn một câu: “Cố tổng, đã lâu không gặp.”
“Chúng ta có những hồi ức đẹp đẽ mỹ lệ như vậy, thật khó có thể phai mờ.”
Tình yêu thật sự là một lĩnh vực không nói đạo lý, chỉ nhớ rõ lúc đầu chúng ta yêu đến nở nụ cười nhưng đến lúc sau cũng là vì yêu mà khóc thật nhiều.
Người đi rồi, tôi lựa chọn ở lại, vĩnh viễn chờ đợi người…
......
Hôm sau, chín giờ sáng, Tần Chỉ Ái một mình đi taxi đến sân bay.
Mười giờ đúng, cô lấy được vé máy bay, làm thủ tục check in xong, Tần Chỉ Ái tranh thủ thời gian rảnh lấy một ít tiền mặt xếp hàng ở quầy thu đổi ngoại tệ, đợi khoảng chừng 20 phút là đến phiên cô.
Tiếp cô là một người phụ nữ trung niên, nhìn cô một cái, không chờ cô mở miệng đã hỏi gọn gàng dứt khoác: “Nước nào? Đổi bao nhiêu tiền?”
Tần Chỉ Ái cầm toàn bộ số tiền đó đưa cho cô ta, nói cho cô ta biết loại tiền tệ mà cô muốn đổi.
Đợi khoảng một phút, người phụ nữ đó lại mở miệng: “Đưa thêm 50 tệ nữa là có thể đổi được một con số chẵn đó.”
“Được.” Tần Chỉ Ái lấy túi ra, móc bóp, sau đó rút ra hai tờ tiền đỏ, đưa cho người trong quầy, còn dư lại một tờ, vừa mới chuẩn bị bỏ vào bóp tiền lại nhìn thấy một hàng chữ.
Cô nhét vào trong túi được một nửa, lại rút ra, nhìn thấy dòng chữ đó: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.”
Nhìn qua cách xưng hô Tiểu Phiền Toái quen thuộc, Tần Chỉ Ái ngờ ngợ có thể nhận ra đó là nét chữ của Cố Dư Sinh.
--“Anh nói cho em biết chuyện này làm gì?”
--“Anh đang đùa giỡn với em sao?”
--“Viết những lời trong lòng mình muốn nói ra, để cho nó lưu hành, những người nhìn thấy dòng chữ này có thể biết được tâm sự của em.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương