Tần Chỉ Ái cầm điện thoại nhìn số điện thoại gọi đến trong màn hình, là Lục Bán Thành gọi đến, cô ngớ ngẩng mấy giây mới bắt máy: “Alo? Anh Bán Thành?”
“Em ăn tối chưa?” Lục Bán Thành hình như đang lái xe, có tiếng còi xe, qua điện thoại vẫn có thể nghe thấy.
“Em còn chưa ăn, sao vậy ạ?”
“đúng lúc anh đi ngang qua nhà em…” Lục Bán Thành cúi đầu, liếc mắt nhìn thời gian: “Khoảng 10 phút nữa, 10 phút nữa em xuống lầu, chúng ta đi ăn tối!”
Đây là lần đầu tiên Lục Bán Thành chủ động mời cô ăn cơm, Tần Chỉ Ái có chút khó hiểu, cầm điện thoại không nói gì.
Cách điện thoại di động, Lục Bán Thành biết Tần Chỉ Ái đang nghi ngờ, lại vội mở miệng giải thích: “Không phải ngày mai em đi du học rồi sao? Tốt xấu cũng là bạn bè, phải ăn một bữa tiệc chia tay chứ?”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Tiểu Ái, không phải em không xem em là bạn bè chứ?”
“Không có…” Lục Bán Thành hỏi câu này xong, Tần Chỉ Ái không từ chối nữa lập tức trả lời: “…Em đi rửa mặt, lát nữa gặp anh!”
......
Lục Bán Thành chở Tần Chỉ Ái đến một quán ăn lâu năm, gọi một vài món ăn thanh đạm.
Lục Bán Thành định gọi một bình rượu ngon, Tần Chỉ Ái không thể uống được, liền gọi trà là tốt nhất.
Tiệm này ở gầnCố Cung,nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy đèn đuốc huy hoàng trong Cố Cung Thành.
Nhân viên phục vụ bưng nước lên rất nhanh, Lục Bán Thành tự tay rót cho Tần Chỉ Ái một tách trà, Tần Chỉ Ái cười lễ phép nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Bán Thành mở mắt, nhìn Tần Chỉ Ái một chút, cúi đầu, lại rót cho mình một tách trà, bưng lên thưởng thức, sau đó mở miệng nói: “Anh vốn định đêm nay kéo Anh Sinh theo nhưng mà nhà anh ấy có chút chuyện, Chuột thì vẫn cứ buồn chuyện của Ôn Noãn, hắn ta đối xử với Ôn Noãn như vậy, anh cũng không muốn gặp mắt hắn ta. Cuối cùng chỉ có thể đi một mình tới gặp để mở tiệc chia tay em.”
Tần Chỉ Ái rũ mi mắt cười yếu ớt, để tách trà trống rỗng xuống, suy nghĩ một chút, lại hỏi Lục Bán Thành: “Ông của anh ấy đã tình lại chưa ạ?”
“Ồ? Sao em lại biết?” Lục Bán Thành đang châm trà, ngạc nhiên nhìn Tần Chỉ Ái.
“Hôm qua em có gọi điện thoại cho anh ấy, nên biết…”
Tần Chỉ Ái làm thư ký của Cố Dư Sinh mấy tháng, bởi vì trước đây Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn có quan hệt nên cũng thường xuyên tụ tập, Lục Bán Thành ngược lại vẫn không thấy Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh có chỗ nào không đúng khi qua lại với nhau nên chỉ bừng tỉnh “À” một tiếng, trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái: “Buổi chiều anh ghé bệnh viện, Cố lão gia còn chưa tỉnh, tình hình không tốt lắm, cứ nói sảng suốt!”
“Không còn biện pháp chữa trị nào khác sao ạ?”
“Dư Sinh đã mời hai chuyên gia từ nước ngoài về, cũng tìm đông y rồi…”
“À” Tần Chỉ Ái đáp một tiếng, qua một lát lại hỏi: “Vậy Cố tổng… anh ấy có khỏe không?”
“Khỏe gì chứ! Lục Bán Thành không nghĩ ngợi liên tục lắc đầu.
“Cố lão gia là người thân duy nhất còn lại trên đời của anh ấy, bây giờ lại bệnh như vậy, sao anh ấy có thể cảm thấy dễ chịu được?”
“Điều này cũng bình thường, vì chuyện của Tiểu Khấu mà hơn một năm nay Cố Dư Sinh và Cố lão gia liên tục bất hòa, bây giờ Cố lão gia lại bệnh như vậy, sợ là Anh Sinh không thể cứ kiên trì như vậy nữa! cũng phải vì ông nội mà gật đầu cưới Tiểu Khấu thôi…”
“Cưới?” Tần Chỉ Ái nhíu mày: “Không phải bọn họ đã sớm kết hôn rồi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương