Tóc của hắn có chút loạn, sắc mặt cũng tái nhợt,
Tần Chỉ Ái hơi dừng chân một chút, sau đó mới bước về phía hắn.
Lúc cách Cố Dư Sinh chừng năm mét, Cố Dư Sinh cũng nhận ra được sự có mặt của cô, quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái/
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh nhìn mình, bỗng nhiên dừng bước.
Hắn nhìn cô, cô cũng nhìn hắn.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát, mãi đến khi má Trương ở một bên nghi hoặc đứng dậy, dò hỏi: “Thiếu gia, vị này là….” Mí mắt Cố Dư Sinh mới lóe lên, đứng thẳng người, đi về phía Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn động, mới phục hồi lại tinh thần, cũng đi về phía hắn, cô không chờ Cố Dư Sinh trả lời mà mở miệng hỏi trước: “Anh có khỏe không?”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, đột nhiên lại nắm lấy tay cô.
Tần Chỉ Ái bị cử chỉ của hắn làm hết hồn, mà má Trương đứng bên cạnh cũng đang dùng ánh mắt cổ quái quan sát cô và hắn, Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Cố Dư Sinh: “Cố tổng…”
Vừa nói hai chữ này, cô cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình của Cố Dư Sinh bỗng trở nên run rẩy mà lạnh lẽo.
Những lời còn lại cô cũng không thể nói được, ngay cả rút tay ra khỏi tay hắn cũng không dám rút.
Thì ra ẩn sau bề ngoài bình tĩnh sóng yên biển lặng này lại là dày đặc những khủng hoảng và luống cuống mà không phải ai cũng có quyền nhìn thấy.
Tim Tần Chỉ Ái trở nên mềm nhũn, cô không để ý đến má Trương bên cạnh, lại nắm lấy tay hắn.
Cử động nhỏ của cô như vậy làm Cố Dư Sinh càng thêm căng thẳng, sức nắm tay cô bỗng nhiên tăng lên.
Cô nhíu mày, lại không lên tiếng, chỉ để hắn nắm lấy tay cô, không có một chút cử động nào tỏ ý từ chối hắn, đi tới bên tường, nhường đường cho người khác ra vào phòng cấp cứu.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái không hề nói gì, cứ như vậy nắm chặt tay nhau, đứng cạnh nhau dựa vào vách tường.
Má Trương dù có nghi ngờ nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Trong hành lang lại yên lặng.
Ba chữ “Đang giải phẫu’ trên cửa phòng cấp cứu cũng không có gì thay đổi.
Theo từng nhịp của thời gian, Tần Chỉ Ái nhìn bàn tay Cố Dư Sinh nắm tay mình, có thể thấy được bao nhiêu là lo lắng bất an.
Cô không lên tiếng, dùng đầu ngón trỏ xoa xoa bàn tay hắn, hắn cảm nhận được, nhìn về phía cô, cô ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười với hắn.
Hắn hiểu được ý của cô, biết cô đang động viên hắn, mi tâm vốn nhíu chặt giờ lại dãn ra rất nhiều, lòng bàn tay dày rộng được cô xoa, thả lỏng hơn rất nhiều, nói cho cô biết hắn đã nhận được sự động viên của cô.
Không biết tiếp theo đã đứng bao lâu, chân của Tần Chỉ Ái cũng tê rần rồi.
Vì để giảm bớt khó chịu, cô có những động tác chuyển người rất nhỏ, từng li từng tí chuyển động chân, dù góc độ rất nhỏ nhưng vẫn quấy rầy Cố Dư Sinh, hắn cúi đầu, liếc mắt nhìn, sau đó nắm tay cô đi đến băng ghế trống ngồi xuống.
Ba giờ sáng, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng đứng lên, đi đến cửa phòng cấp cứu.
Mới vừa đi chưa được ba bước, Cố lão gia nằm trên giường bệnh có túi dưỡng khí trên mặt, được một ekip bác sĩ và y tá uể oải đẩy ra.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương