Cố Dư Sinh trầm mặc lại làm cho bầu không khí trở nên ngưng trệ, Tần Chỉ Ái đợi một chút, lại mở miệng nói: “Còn anh thì sao? Cũng đến khám sức khỏe sao?”
Hỏi xong câu này, Tần Chỉ Ái mới để ý thấy sắc mặt của Cố Dư Sinh thật sự không tốt.
Cô nhíu nhíu mày, “Bệnh rồi?” câu này cô còn chưa hỏi ra, hắn đã tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Thăm bạn bị ốm.”
Tần Chỉ Ái nuốt câu hỏi lại, “Ơ” một tiếng.
Có thể vì cô nói đến chuyện du học, hắn biết cô phải làm sinh viên trao đổi, qua một lát, lại nói chuyện khách sáo với cô vài câu: “Thủ tục đều làm xong hết chưa?”
“Hầu như đều làm xong rồi ạ, em còn chờ thị thực nữa thôi, có thể trễ nhất là thứ hai.”
“Ừ…” ngừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Ngày nào em đi?”
“Ngày 29 ạ”
Hôm nay là ngày 20, còn lại chưa đầy mười ngày nữa.
“Sắp rồi…” Cố Dư Sinh đáp.
Sau khi đáp xong, hắn như bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lại hỏi: “Không phải em nói ngày 10 tháng ba bên kia mới khai giảng sao?” Sao lại đi sớm như vậy?”
“Giáo sư khuyên em nên đến sớm một chút để quen với hoàn cảnh bên đó.”
“Cũng đúng.” Cố Dư Sinh nhìn lơ đãng, không tiếp tục nói nữa.
Hai người trầm mặc quanh quẩn một lát, Tần Chỉ Ái đang muốn nói chào hắn, điện thoại trong túi lại reo lên.
Tần Gia Ngôn gọi tới, nói cho cô biết cậu ấy đã đến Hàng Châu an toàn.
Tần Chỉ Ái dặn dò Tần Gia Ngôn vài câu, sau đó mới cúp máy.
Tuy rằng hắn không nghe Tần Chỉ Ái gọi tên, cũng không biết người trong điện thoại nói gì, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được người gọi cho cô là nam.
Mặt cô lúc nói chuyện có chút dịu dàng, ngữ khí lại mềm mại, thật sự là người trong khởi đầu mới của cô sao?
Trong lòng hắn lại ngột ngạt buồn bực, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, bàn tay nắm thành quyền.
Bây giờ cô đang sống tốt vô cùng có thể tìm được người mình yêu, còn xuất ngoại đi du học, tuy rằng chưa kịp lấy chồng nhưng đối với nhiều người khác có thể cho là cực kỳ tốt rồi.
Hắn không phải là ngóng trông cô không hạnh phúc, nhưng những chuyện cô có được hôm nay đều phải buông bỏ những đoạn tình cảm trong quá khứ, có phải cô bây giờ không còn xoắn xuýt phiền muộn nữa không?
Cố Dư Sinh tàn nhẫn nuốt một ngụm được miếng, cụp mắt, che lấp tham vọng muốn nhìn cô suốt cuộc đời mà nhẹ giọng nói: “Tôi có việc, đi trước.”
“Vâng” Tần Chỉ Ái cười nhẹ, ngọt ngào lại xán lạn: “Tạm biệt.”
Cố Dư Sinh có cảm giác như có một vật gì đó đang đâm vào cổ họng mình, khiến hắn rất khó chịu, phải dùng một sức lực lớn mới có thể đứng vững rồi đáp lại hai chữ: “Tạm biệt.”
Tần Chỉ Ái rời đi, Cố Dư Sinh cũng không trở lại phòng bệnh ngay lập tức.
Đứng tại chỗ, hắn hút thuốc đến khi ánh mặt trời ngã về tây, không còn nhiệt độ ấm áp, khí trời trở lạnh, hắn mới ho một hồi, thở dài một hơi, quay người, đi về phía phòng bệnh.
Y tá thấy hắn trở về, hỏi: “Cố tiên sinh, anh muốn ăn tối không?”
Không thấy ngon miệng, hắn khoát tay một cái, để y tá rời đi, vừa nằm trên chăn đệm được thay sạch sẽ, hắn đã nhắm mắt lại.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương