Trở lại bệnh viện, Cố Dư Sinh đã sốt cao.
Hắn truyền nước biển, ngủ đến một giờ chiều, khi tỉnh lại đã hạ sốt được một nửa.
Vì tối qua đứng quá lâu, cơ thể của hắn cũng không có gì bất ổn, kết quả chụp CT não cũng không có gì bất thường.
Hắn không nói cho bác sĩ biết mình đã quên những gì, nhưng cũng hỏi vài câu tương tự như tình huống của mình.
Chủ nhiệm khoa não nói với hắn gọi là mất trí nhớ mang tính lựa chọn, là loại hình mất trí nhớ rất thường gặp.
Có thể là hình ảnh của Tần Chỉ Ái năm đó ảnh hưởng đến não của hắn quá lớn cho nên khi hắn bị thương, hắn mới bị như vậy.
Một giờ rưỡi chiều, Tiểu Vương ghé qua, lúc sắp đi, Cố Dư Sinh để hắn chở ông về nhà để ông nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn một mình hắn, hắn không ngờ mình lại có thể nhớ đến những ký ức kia.
Còn trẻ, quãng thời gian đó tươi đẹp đến mức nào, nhưng bây giờ lại có nhiều chuyện đã xảy ra, hắn nặng nề đến nghẹt thở, lúc hắn muốn hút một điếu thuốc theo thói quen thì phát hiện mình đã ngất xỉu được mang đến bệnh viện, ngoại trừ điện thoại di động, cũng không còn bất cứ thứ gì khác trong túi quần.
Vén chăn lên, hắn muốn xuống cửa hàng đối diện bệnh viện mua gói thuốc lá, nhưng không ngờ mình nuốt vào đều nghe thấy mùi khói thuốc.
Tối hôm qua hắn hút thuốc nhiều như vậy, lúc sốt lại ra rất nhiều mồ hôi, xen lẫn trong đó còn có mùi rất sặc mũi…
Cố Dư Sinh cởi đồng phục bệnh nhân, đến nhà vệ sinh trong phòng bệnh của mình tắm rửa, sau khi đi ra ngoài, lượm quần áo của mình mặc lại chỉnh tề, gọi y tá đến thay dra giường vỏ chăn sạch cho hắn, rồi rời khỏi phòng.
Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái.
Trong phòng bệnh cấm hút thuốc.
Cố Dư Sinh ngồi trong khuôn viên bệnh viện hút thuốc, nhìn mấy người mặc áo trắng ra ra vào vào phòng cấp cứu, yên lặng mà hút.
Không biết hắn hút bao nhiêu điếu thuốc rồi nữa, có thể là bốn điếu, hắn lại nhìn thấy Tần Chỉ Ái đi ra từ phòng trên lầu của phòng cấp cứu đi xuống.
Trong tay cô cầm tờ giấy gì đó giống như đơn thuốc, vừa nhét vào trong túi, vừa cúi đầu nhìn cầu thang mà đi xuống.
Cô chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vọt thẳng đến trước cổng bệnh viện.
Trên đường đi đúng lúc cô đi qua chỗ hoa viên.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc lá nhìn chằm chằm bóng người của cô từ xa đi tới, lúc cô từ từ đi qua bên cạnh hắn, sau đó lúc cô cách hắn chừng hai mét, không biết thần sai quỷ khiến thế nào, hắn liền gọi: “Tần Chỉ Ái”
Vì trong miệng ngậm thuốc nên giọng của hắn nghe khá mơ hồ.
Có thể là cô nghe thấy, dừng bước.
Có thể là bởi vì nghe tiếng có vẻ không chân thật cho lắm, cô không quay đầu lại, mà lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Hắn hạ thuốc lá xuống, đứng lên, lại gọi tên cô lần nữa: “Tần Chỉ Ái”
Lần này cô nghe âm thanh khá rõ ràng, nên nhìn về phía nguồn, đột nhiên nghiêng đầu, lúc tiếp xúc với tầm mắt của hắn, trong mắt cô lại có một tia sáng kinh ngạc.
Hắn dập thuốc, ném vào thùng rác, sau đó Cố Dư Sinh mới đi về hướng Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn càng ngày càng tới gần, lúc đó mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được chính mình đang đứng giữa đường, thoáng di chuyển vài bước đến ven đường.
Cố Dư Sinh đứng cách Tần Chỉ Ái xa khoảng nửa mét, ánh mắt của hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chằm chằm một lúc lâu, hỏi: “Cô không khỏe ở đâu sao?”
Trong lòng hắn đang thầm so sánh cô với Tần Chỉ Ái trong ký ức của hắn trước đây.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương