Về đến nhà, Tần Chỉ Ái đưa Hứa Ôn Noãn đặt lên giường vừa mới chuẩn bị rót cho cô chén nước nóng, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên ôm eo cô, chôn đầu trong ngực của cô, nhỏ giọng khóc òa lên.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng, lẳng lặng ngồi lên giường, ôm cô, để cho Hứa Ôn Noãn khóc cho thỏa lòng.
Có thể là do uống nhiều rượu, dù đau lòng gần chết, khóc đến cuối cùng vẫn nặng nề ngủ thiếp đi trong lòng Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, đắp chăn cho cô, cẩn thận che chở cho cô, sau đó ngồi trên giường một lúc lâu, mới trở về phòng ngủ của mình.
.....
Hôm sau, Hứa Ôn Noãn khóa trái phòng ngủ của mình, không ra ngoài.
Tần Chỉ Ái rất lo lắng, thỉnh thoảng lại gõ cửa, nói với Hứa Ôn Noãn hai câu.
Đến 10 giờ khuya, Hứa Ôn Noãn mới ra khỏi phòng, Tần Chỉ Ái bưng cơm nước đến trước mặt cô, cô không có khẩu vị gì, chỉ húp nửa chén cháo, liền trở về phòng ngủ, khóa trái cửa.
Nửa đêm, Tần Chỉ Ái đi vệ sinh, đi ngang qua cửa phòng Hứa Ôn Noãn, cách cửa phòng, cô cũng có thể tinh tường nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn khóc rất nhỏ, rất ngột ngạt.
Hứa Ôn Noãn đều ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác ăn uống thất thường như vậy trong mấy ngày.
Mỗi lần Ngô Hạo tới, trong tay đều mang quà bao lớn bao nhỏ, nhưng mà hắn cũng có thể cảm giác được Tần Chỉ Ái đã không muốn nói chuyện với mình, vì vậy đứng ở ngoài cửa nói chuyện một mình.
Có mấy lời nói là nói cho Hứa Ôn Noãn nghe, cũng có vài lời là nói với Tần Chỉ Ái, đại đa số đều là nhờ Tần Chỉ Ái chăm sóc Hứa Ôn Noãn thật tốt.
Đến ngày thứ 6, lúc Tần Chỉ Ái rời giường, đã thấy Hứa Ôn Noãn đang ngồi trong phòng khách.
Cô mặc quần áo rất đẹp, hình như là bộ mà cô thích nhất trong tủ quần áo, nhìn thấy Tần Chỉ Ái liền cong môi cười xán lạn: “Tiểu Ái, chào buổi sáng.”
Cũng không phải Tần Chỉ Ái hy vọng cô tiếp tục khóc, nhưng nhìn thấy cô bỗng nhiên cười như thế này, Tần Chỉ Ái có chút sợ rồi.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấu sự lo lắng của cô, đứng lên, đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay cô, lại cười khanh khách mở miệng: “Tiểu Ái, cậu rửa mặt nhanh một chút đi, đợi lát nữa mình dắt cậu đi ăn, sau đó chúng ta đi thành phố A một vòng được không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, quan sát hai mắt Ôn Noãn, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Hứa Ôn Noãn không chạy chiếc xe mà mấy ngày trước hắn cho cô, lại gọi một chiếc xe dịch vụ.
Các cô đến cửa hàng trong thành phố A ăn sáng, lúc ăn đến cái sủi cảo cuối cùng, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên lên tiếng nói: “Tiểu Ái, cậu biết không? Lúc Ngô Hạo theo đuổi mình, mỗi buổi sáng anh ta đều đưa mình đến đây ăn sủi cảo, đã nhiều năm như vậy, mùi vị của sủi cảo cũng không giống như lúc trước nữa, có thể, tình yêu của Ngô Hạo cũng đã thật sự thay đổi rồi.”
Đầu ngón tay cầm đũa của Tần Chỉ Ái khẽ run rẩy, không có gì để nói.
Hứa Ôn Noãn rũ mi mắt, cười một cái, đứng dậy gọi nhân viên phục vụ tính tiền, quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Đi thôi, chúng ta đi dạo trong trường một vòng.”
Còn chưa hết Tết, trường học còn chưa khai giảng.
Trong sân trường trống rỗng, không có người.
Hứa Ôn Noãn đến mỗi một nơi đều dừng bước, sau đó lại nói vài câu, nội dung của những câu nói đó, đều có hai chữ Ngô Hạo.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương