“Không…” Tần Chỉ Ái phủ nhận theo bản năng, kết quả trong miệng vừa nói ra được một chữ, điện thoại trên bàn cô lại reo lên.
Tần Chỉ Ái nghe tiếng, liền liếc nhìn màn hình điện thoại di động, lúc cô thấy hai chữ Ngô Hạo, lại nhíu mày.
Là Ôn Noãn tìm cô sao?
Tần Chỉ Ái quay về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành cười xin lỗi một cái, vội vàng bắt máy.
Trong điện thoại là tiếng của Ngô Hạo: “Tiểu Ái? Ôn Noãn có liên lạc với cô không?”
“Không có a…” Tần Chỉ Ái không hiểu: “Đã trễ như vầy, cậu ấy còn chưa về nhà sao?”
“Chưa…”
Ngô Hạo chỉ trả lời một chữ, Tần Chỉ Ái có thể tin tường nhận thấy giọng nói lo lắng và sốt ruột của Ngô Hạo.
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, cách điện thoại, cô còn thấy có một sự kinh hoảng.
Ngô Hạo hoảng cái gì?
Tần Chỉ Ái nhíu mi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ…” Ngô Hạo đáp một tiếng, nhưng cũng không biết nên mở miệng nói thế nào.
Hắn dừng lại một lát mới mở miệng: “Tiểu Ái, cô có quan hệ tốt nhất với cô ấy, cô gọi điện thoại cho cô ấy đi, hỏi xem cô ấy ở đâu.”
Trong trí nhớ của Tần Chỉ Ái, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn đừng nói là cãi nhau, bọn họ hầu như rất ít khi cãi nhau.
Hình như đây là lần đầu tiên Ngô Hạo nhờ cô giúp hắn tìm Hứa Ôn Noãn.
Không biết làm sao, trong lòng Tần Chỉ Ái bỗng nhiên có một sự khủng hoảng, cô không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, qua vài giây, cô mới nói với Ngô Hạo một chữ: “Được.” sau đó cúp máy, quay về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành, lại cười cợt, tìm số điện thoại của Hứa Ôn Noãn, gọi cho cô ấy.
Lúc Tần Chỉ Ái nhận được điện thoại của Ngô Hạo, đã cảm thấy Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo chắc chắn là có mâu thuẫn gì đó.
Cô có khủng hoảng gì đi chăng nữa nhưng trong đầu cũng chỉ muốn nghĩ đó là một mâu thuẫn, kỳ thật cũng vì Ngô Hạo là một người quá quan trong đối với Hứa Ôn Noãn nên nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cô ấy chỉ đánh vài cái là xong thôi.
Mà sau khi gọi cho Hứa Ôn Noãn, cô mới biết, mình đúng là chỉ có suy nghĩ của một đứa trẻ lớp một thôi.
Điện thoại reo rất nhiều mới có người bắt máy, cô còn chưa kịp gọi: “Ôn Noãn…” trong điện thoại, Hứa Ôn Noãn đã oan ức “oa” một tiếng, giống như đứa trẻ tìm thấy chỗ dựa rồi mới dám bày tỏ hết những uất ức trong lòng mình
Tần Chỉ Ái nghe Hứa Ôn Noãn khóc, thật sự cảm thấy bối rối.
Cô quen Hứa Ôn Noãn nhiều năm như vậy, cũng rất ít khi thấy Hứa Ôn Noãn khóc, thậm chí là không có.
Nhưng bây giờ cậu ấy lại khóc thành như vầy.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động, sững sờ một lúc mới phục hồi lại tinh thần, sau đó vội vàng hỏi: “Ôn Noãn, xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại khóc thành như vậy?”
Lục Bán Thành quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, hai người họ đang chờ cô nói chuyện điện thoại xong, nhưng nghe thấy chữ “Khóc” vẻ mặt của họ đều ngưng trệ một hồi, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái, thấy cô dừng lại đang nghe vài giây, lại nói hơi lộn xộn, nên tất cả sự chú ý đều dồn lên điện thoại của cô.
Tần Chỉ Ái nói thật nhiều, Hứa Ôn Noãn trong điện thoại vẫn tiếp tục khóc, khóc đến nỗi lúc mắt Tần Chỉ Ái cũng trở nên hồng, âm thanh nghẹn ngào của Hứa Ôn Noãn mới dừng lại, rối cuộc, cô mở miệng nói: “Tiểu Ái, Ngô Hạo hắn làm chuyện có lỗi với mình!”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương