Thì ra những suy đoán của cô về hành động của hắn đều đúng, hắn cố ý để cô làm thư ký bên cạnh hắn, là bởi vì hoài nghi cô là Tiểu Phiền Toái mà hắn muốn tìm...
Chỉ tiếc, mặc dù trong đáy lòng hắn chỉ mãi mãi có hứng thú với cơ thể của Tiểu Phiền Toái kia, hắn vẫn không nhớ những thứ khác, cô mãi mãi không cách nào có thể chiếm được trái tim hắn.
Nếu trước khi không có con, cô không muốn phá hủy hôn nhân của hắn thì sau khi biết mình đã có em bé, cô càng không muốn trở thành người thứ ba.
Tần Chỉ Ái nhìn đôi mắt đen kịt sâu thẳm của Cố Dư Sinh, nắm chặt tay, cô đè lại những cảm xúc đang lăn lộn trong lồng ngực, sau khi Cố Dư Sinh hỏi, hầu như không có chút do dự và ngập ngừng, liền nở nụ cười: “Cố tổng, sao anh lại có thể nghĩ tôi là cô ấy được chứ?”
Cố Dư Sinh không nhúc nhích, trầm mặc không nói.
Tần Chỉ Ái không thể làm gì khác hơn là lại nói tiếp, khẳng định lại lần nữa: “Cố tổng, không biết tôi đã làm gì khiến anh hiểu lầm nhưng thật sự tôi không phải là cô bé mà anh nói.”
Ánh mắt Cố Dư Sinh lóe lên hai mắt nhìn chằm chằm cô buông xuôi, thu hồi tầm mắt, hắn lên tiếng, giọng nói vẫn cứ bình thường: “Chuyện cô vừa nói, để tôi suy nghĩ lại.”
“Cố tổng…” tháng ba cô phải xuất ngoại rồi, bây giờ đã là nửa tháng hai, cô không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
Cố Dư Sinh biết cô muốn nói gì, không chờ cô nói xong, liền cắt ngang cô: “Tôi sẽ nhanh chóng cho cô một câu trả lời chắc chắn.”
Dừng lại một chút, hắn lại bổ sung: “Sẽ không quá ba ngày.”
“Đợi lát nữa tôi còn có hẹn, cô đi trước đi.”
Không biết có phải Tần Chỉ Ái gặp ảo giác hay không, cô thấy Cố Dư Sinh trước mặt cô lúc này tuy rằng ngoài mặt vẫn bình lặng như nước, nhưng sau lưng lại là đang cuồn cuộn sóng trào, cô không nhịn được nhìn hắn chăm chú, nhìn thêm một chút, lúc thấy mi tâm của hắn có chút thiếu kiên nhẫn, cô liền vội vàng đứng lên, cúi người, nói: “Tạm biệt Cố tổng.” sau đó ôm túi, vội vã rời đi.
Tiểu Vương đẩy cửa vào, đã thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh cửa sổ, dưới chân hắn toàn là tàn thuốc.
Hắn đưa lưng về phía Tiểu Vương, Tiểu Vương không nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn nhưng cũng dư sức biết tâm tình của hắn lúc này rất tồi tệ.
Tiểu Vương thức thời không trêu chọc Cố Dư Sinh, rón rén đi đến trước sofa, ngồi xuống.
Trong phòng khách lúc này rất yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng Cố Dư Sinh bật lửa, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Phòng lớn vì hắn hút thuốc như vậy mà bên trong toàn mùi thuốc lá.
Lúc Tiểu Vương chịu không nổi, điện thoại trong tay hắn lại vang lên, là tiếng ghi chú báo Cố Dư Sinh phải tham gia một bữa tiệc lúc 12 giờ trưa nay.
Có chuyện, Tiểu Vương lập tức lên tiếng: “Cố tổng, trưa hôm nay anh có một bữa tiệc quan trọng, bây giờ chúng ta nên xuất phát rồi.”
Cố Dư Sinh nhấc cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, còn sớm, hắn lại đứng không nhúc nhích.
Hắn sờ túi, lại lấy bật lửa châm thuốc, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ một lúc, mới mở miệng: “Cậu gọi điện thoại cho thư ký Tần, nói tôi đồng ý để cô ấy rời khỏi Hối thị.”
“Vâng, Cố tổng.” Tiểu Vương tuy rằng thấy Tần Chỉ Ái rời đi như vậy rất đáng tiếc nhưng cũng mừng vì cô ấy có một con đường tốt hơn để đi, đồng ý với Cố Dư Sinh xong, hắn lại cầm điện thoại di động, gọi qua cho Tần Chỉ Ái.
“Thư ký Tần sao? Cố tổng nhờ tôi nói với cô, anh ấy đồng ý để cô rời khỏi Cố thị… thư ký Tần, chờ tôi có cơ hội đi Mỹ công tác nhất định sẽ liên lạc với cô, lúc đó cô đừng giả bộ như không quen biết tôi nha…”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương