Có thể là do Cố Dư Sinh ra tay quá nhanh, mấy người đàn ông cao to không có phòng bị nên bị hắn đạp một người ngã đông một người ngã tây.
Nhưng mấy người này cũng không phải hồng nhũn, đại đa số bọn chúng đều là lưu manh, ít nhiều gì cũng biết đánh nhau, Cố Dư Sinh vừa động thủ, bọn họ liền bị bẻ xương quật ngã xuống đất, kêu thảm thiết, nhưng rất nhanh những người vừa bị đánh lăn kia có thể đứng lên lại, vây Cố Dư Sinh như hung thần ác sát.
Cố Dư Sinh đứng nghiêm ngay chính giữa phòng khách, đối mặt với những người đàn ông đang xúm lại mình không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy hoảng sợ gấp đến nỗi mở miệng kêu to: “Cố” một cái, Cố Dư Sinh liền nghiêng đầu hơi nhìn cô một chút, hắn không nói gì nhưng một giây sau một người đàn ông đứng trước mặt hắn đã bị quật ngã xuống đất.
Còn lại hai người, nhìn thấy đồng bọn đều bị đánh quỳ, không dám xông lên, ngược lại lại nhìn về phía những đồ vật đang ngả đổ lung tung trong góc phải biệt thự.
Người đàn ông chạy đến chỗ đống đồ đó đầu tiên chính là người chụp ảnh lúc nãy, hắn mở một cái rương ra, lục lung tung, lấy ra hai con dao bầu, đưa cho người đàn ông theo sát phía sau hắn một con, sau đó liền vọt tới chỗ Cố Dư Sinh.
Ánh dao sáng loáng dưới sự cộng hưởng của ánh đèn lại mang thêm vài phần sắc lạnh.
Mặt mày Tần Chỉ Ái kinh hoàng mà trở nên trắng bệch, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ làm Cố Dư Sinh phân tâm.
Cố Dư Sinh như cảm nhận được sự hoảng sợ của cô, quay đầu nhìn cô một chút, khóe môi giật giật, sau đó muốn nói gì đó động viên cô nhưng hai người cầm dao kia vọt tới quá nhanh, khiến hắn không thể nói gì.
Cố Dư Sinh nghiêng người né tránh ánh dao vừa vọt tới, trở tay đã bắt được giá đỡ máy quay phim.
Tuy rằng Tần Chỉ Ái vẫn không chuyển con ngươi nhìn cũng có thể do động tác của Cố Dư Sinh quá nhanh mà cô chỉ thấy ánh dao vừa lóe lên, sau đó liền nghe thấy tiếng người đau đớn hét lên, sau đó là tiếng vỡ nát, cô liền nhìn người đàn ông đó, tay cầm dao của hắn đã buông lỏng, dao rơi xuống đất tạo ra tiếng loảng xoảng, hắn khoanh cổ tay, kêu rên, lăn lộn trên mặt đất.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết âm thanh vỡ nát lúc nãy là tiếng gì.
Đó là tiếng xương gãy.
Mấy người đàn ông kia không thể thắng được hắn, toàn bộ đều cầm dao sáng loáng xông lên cùng một lúc muốn ép Cố Dư Sinh vào thế yếu.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run lên, cầm áo khoác của Cố Dư Sinh thật chặt, môi cô cắt không còn giọt máu, run cầm cập.
Tiếp theo là tiếng kim loại ma sát, vang lên những âm thanh chói tai, trong phòng khách lại truyền đến âm thanh vỡ vụn trong nhát mắt, trên mặt đất lại có hai người bị quật xuống.
Kỳ thật Cố Dư Sinh đánh với bọn chúng không bao lâu, nhưng Tần Chỉ Ái lại có cảm giác như thời gian họ đánh nhau kéo dài đến vô tận, sau đó lại bị dày vò trong lo lắng.
Người đàn ông chụp ảnh kia lúc đối phó với Cố Dư Sinh kia lại bỗng nhiên xoay người lại vung dao về phía Tần Chỉ Ái.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương