Trong tay cô cầm chiếc giày cao gót ướt nhem.
“Cậu ấy không có ở sau vườn, nhưng mà sân sau hoang phế như vậy, không ai ăn no rửng mỡ mà lại đi bộ hít thở không khí đâu, em chỉ tìm thấy một chiếc giày của Tiểu Ái, cậu ấy chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.”
“Em xác định đây là giày của Tiểu Ái sao?” Lục Bán Thành hỏi.
“Phí lời, hôm qua lúc đi dạo phố em đã chọn chung với Tiểu Ái, chắc chắn không sai.”
Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô bỗng nhiên quay người, đi về phía phòng bảo vệ của hội sở.
Cố Dư Sinh vừa đi vào cửa, Tiểu Vương lại mang biểu hiện lo lắng vọt ra.
Hắn nhìn thấy Cố Dư Sinh, vội dừng bước, liền bật thốt lên: “Cố tổng, thư ký Tần bị người ta bắt cóc rồi.”
Từ lúc Hứa Ôn Noãn cầm chiếc giày của cô chạy đến phòng yến hội hắn đã mơ hồ có dự cảm không tốt rồi, bây giờ lại nghe Tiểu Vương nói câu này, vẻ mặt của hắn càng lạnh đến âm độ.
“Là lúc cô ấy ở trong nhà vệ sinh bị một người mặc đồng phục nhân viên nam ở hội sở khống chế bắt đi…” Tiểu Vương còn chưa nói hết Cố Dư Sinh đã đẩy hắn qua một bên bước vào phòng bảo vệ.
Tần Chỉ Ái bị đẩy lên tường, còn chưa giữ vững được thân thể, Cố Dư Sinh liền quay lại từ màn hình, đi đến cửa.
“Cố…” Tiểu Vương còn chưa nói một chữ, Cố Dư Sinh đã đẩy cả người hắn qua một bên, chạy nhanh về phía cửa phòng yến hội.
Tiểu Vương lùi lại vài bước mới có thể đứng vững lại được, liền chạy theo sau Cố Dư Sinh.
Hắn vừa mới đứng ở đại sảnh, đã bị Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn cản đường.
Hứa Ôn Noãn không thể chờ thêm liền hỏi: “Biết Tiểu Ái ở đâu rồi sao?”
“Thư ký Tần bị người ta bắt cóc rồi…” Tiểu Vương nói với Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành, miên tả những gì mình nhìn thấy từ đoạn ghi hình trong camera, lại đi theo Cố Dư Sinh.
Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành cũng vội vàng đuổi theo.
Đợi đến lúc ba người ra khỏi cửa, Cố Dư Sinh đã nghênh ngang quay đầu xe đi, chỉ trong mấy giây, bóng xe đã biến mất trước mắt bọn họ.
.....
Lễ phục đẹp đẽ tinh xảo rất nhanh bị xé thành những mảnh nhỏ.
Tần Chỉ Ái cầm một mảnh vải khá lớn co ro cố gắng đứng dậy che cơ thể lại.
Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn để lộ một mảnh da thịt trắng nõn, lọt vào tầm mắt của mấy người đàn ông kia.
Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng bọn chúng nuốt nước bọt.
Cô đương nhiên biết, âm thanh kia nói lên điều gì, cô sợ đến phát run, tay cầm miếng vải lớn run cầm cập.
“Tụi bây ai lên trước?” người đứng trước máy quay hỏi bọn họ.
“Tao!”
“Tao tao!”
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đều có thể khiến đàn ông kích động, mấy người đàn ông đều giành nhau trả lời.
“Mày tới đi.” Người đàn ông quay phim chỉ người đàn ông kéo cô từ hội sở ra.
Người đàn ông kia vẻ mặt vui mừng, không chần chừ liền nhào đến trước mặt Tần Chỉ Ái.
Đáy mắt Tần Chỉ Ái đầy sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương