Tiểu Vương làm theo lời của Cố Dư Sinh, cố ý đến nhà bếp tìm hồng trà gừng.
Trước khi Tiểu Vương rời đi, đã không nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở trong phòng yến hội, vì vậy hắn cho rằng Tần Chỉ Ái ở trong phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, nên từ nhà bếp đi ra, Tiểu Vương liền thẳng tiến đến phòng nghỉ của Cố Dư Sinh ở lầu hai.
Không ngờ gõ cửa một lúc lâu cũng không có người trả lời, Tiểu Vương không thể làm gì khác hơn là trở về phòng yến hội.
Phòng yến hội đã có không ít người bắt đầu ra về, rất ồn ào náo nhiệt.
Tiểu Vương từ thang máy đi ra, liếc nhìn Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn ngồi ở bàn bấm điện thoại.
Đi đến gần, Tiểu Vương mới biết Hứa Ôn Noãn đang đánh game, Lục Bán Thành lại xem video.
“Lục tiên sinh.” Tiểu Vương hỏi Lục Bán Thành một tiếng, mới nhìn đến Hứa Ôn Noãn, hỏi: “Hứa tiểu thư, cô có thấy thư ký Tần không?”
“Tiểu Ái sao? Cậu ấy đi vệ sinh rồi.” Hứa Ôn Noãn không rời khỏi màn hình điện thoại chút nào.
“A” Tiểu Vương khom người, đặt trà nóng lên bàn trống: “Chờ lát nữa thư ký Tần quay lại, phiền cô nói cô ấy uống cái này. Đây là trà Cố tổng chuẩn bị cho cô ấy.”
“Được.” Hứa Ôn Noãn vừa mới trả lời Tiểu Vương, trong game nhân vật của cô lại bị người ta dùng một chiêu đánh chết, cô ảo não ném điện thoại di động một cái, liền quay đầu nhìn vị trí của Tần Chỉ Ái, như nhớ đến cái gì, nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng: “Ồ, Tiểu Ái còn chưa quay lại sao? Nãy giờ đã đi lâu lắm rồi.”
Nghe được Hứa Ôn Noãn nói thầm, Lục Bán Thành cũng nhìn thời gian trong điện thoại: “Cũng khoảng 10 phút rồi.”
“10 phút? Sao lại lâu như vậy?” Hứa Ôn Noãn cũng đúng lúc muốn đi vệ sinh, liền nói: “Để em đi tìm cậu ấy.”
Hứa Ôn Noãn tìm trong nhà vệ sinh một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Tần Chỉ Ái, cô cho rằng lúc đi vào trùng hợp là lúc Tần Chỉ Ái rời đi nên hai người không gặp nhau, không nghĩ nhiều, rửa tay xong liền quay lại phòng yến hội, kết quả phát hiện vị trí trên bàn cạnh chỗ của mình cũng không có ai ngồi, chỉ có Lục Bán Thành và Tiểu Vương, cô “Hả?” một tiếng, vừa giật giấy ăn vừa lau tay còn ướt nước, lại ngồi xuống: “Tiểu Ái đâu rồi?”
“Em không thấy cô ấy sao?” Lục Bán Thành cất điện thoại di động, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
“Cậu ấy không có ở trong nhà vệ sinh, em tưởng cô ấy đã quay lại…” Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, mới phản ứng lại câu hỏi của Lục Bán Thành: “… Ý của anh là Tiểu Ái vẫn luôn không trở lại sao?”
“Đúng vậy.” Lục Bán Thành gật gật đầu, biểu hiện rất bình tĩnh.
“Con bé này, chạy đi đâu lại không nói cho người khác biết một tiếng, lại đi đâu một mình từ sớm rồi?” Hứa Ôn Noãn vừa nói, vừa gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái.
Theo tiếng chuông reo trong máy, bên ngoài cũng có một tiếng nhạc chuông dễ nghe.
Hứa Ôn Noãn theo tiếng đó tìm kiếm, nhìn thấy điện thoại Tần Chỉ Ái để lại trên bàn ăn, “Túi và điện thoại cũng không mang, cậu ấy không thể đi một mình được, nhà vệ sinh cũng không có cô ấy nữa.”
Lục Bán Thành không nghĩ nhiều chỉ hỏi: “Có phải ở phòng nghỉ ngơi trên lầu hai không?”
“Thư ký Tần không có ở đó, tôi vừa mới ở trên đó xuống.” Tiểu Vương trả lời.
Lục Bán Thành vẫn chưa cảm thấy vấn đề gì, nghe Tiểu Vương nói câu này lại nôn nóng: “Không có?”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương