Lục Bán Thành không nói nữa, ánh mắt nhìn bàn ăn có hơi lung lay.
Không ngờ… người đội trưởng hắn quen nhiều năm như vậy lại chính là cô...
Hứa Ôn Noãn vừa chỉnh sang chế độ tự động vừa liếc nhìn Lục Bán Thành: “Sao vậy?”
Lục Bán Thành hoàn hồn: “Không có gì.”
“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, không để ý Lục Bán Thành mà quay lại màn hình điện thoại chăm chú chơi game.
Đầu ngón tay Lục Bán Thành khẽ vuốt màn hình điện thoại, khóe mắt lại nhìn Hứa Ôn Noãn hai lần.
Thì ra cô lại mỗi ngày làm đội trưởng dẫn dắt hắn trong game a…
-
Cuộc sống đôi khi sẽ có những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Cố Dư Sinh uổng công tính toán nhiều ở cuộc họp thường niên như vậy lại hoàn toàn không có manh mối nào về việc Tần Chỉ Ái có phải là Tiểu Phiền Toái hay không.
Nhưng ở cuộc họp thường niên ở Cố thị, nhưng đã xảy ra những chuyện kinh tâm động phách khác, khiến cho hắn hiểu ra một chuyện mà mấy năm gần đây hắn vẫn không lý giải được khác.
Hắn không ngờ, sự kiện kia lại có liên quan đến Tần Chỉ Ái.
-
Bạn mãi mãi cũng sẽ không thể nào biết được chuyện gì sẽ đến vào ngày mai.
Trước thời điểm đó, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy, đây chính là một câu chuyện liên quan đến tâm linh.
Mãi đến cuộc họp thường niên của Cố thị, mới có chuyện bất ngờ xảy ra như trong tiểu thuyết, không biết tại sao lại ập đến cô, câu nói kia, quả thật quá triết lý rồi.
Cũng không phải điều bất ngờ này sẽ có thể lấy mạng của cô nhưng điều bất ngờ này lại hủy hoại cả cuộc đời của cô.
.......
Cuộc họp thường niên kết thúc, Tần Chỉ Ái muốn vào nhà vệ sinh.
Hứa Ôn Noãn đang đánh game khí thế hừng hực, Tần Chỉ Ái chỉ đi có một mình.
Cô không phải là con nít ba tuổi, cũng sẽ không bị lạc, nhưng ai mà biết được chuyến đi vệ sinh này của cô lại là một đi không trở lại chứ?
Đã không ít khách mời lục tục đi về, nhà vệ sinh đông đến xếp hàng dài bây giờ đã không còn ai.
Tần Chỉ Ái đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay chói mắt, lúc mở vòi nước rửa tay, cửa toilet nam được đẩy ra, một người mặc đồng phục nhân viên đi ra từ bên trong.
Tần Chỉ Ái nghe tiếng, nhìn qua gương, nhìn hắn một chút, không nghĩ gì nhiều, chỉ lấy xà phòng xoa xoa lòng bàn tay, lúc cô vừa đưa tay dưới vòi nước để rửa sạch xà phòng, người kia lại đứng sau cô.
Thân thể cô nhanh chóng cứng đờ, còn chưa kịp lên tiếng, bên tai liền nghe thấy tiếng nói: “Cô dám mở miệng, tôi sẽ tiêm nọc độc này vào người cô.”
Tần Chỉ Ái im bặt, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn bên hông, trong tay người đàn ông cầm một cái kim tiêm sắc bén, đi vào lễ phục của cô một cách dễ dàng, còn một chút nữa là đụng đến da của cô.
Tần Chỉ Ái không dám lộn xộn, chỉ lo kim đâm vào da, nọc độc sẽ chảy vào người.
“Khuyên cô tốt nhất là thức thời một chút, theo tôi đi ra từ cửa sau, nếu không tôi sẽ giết cô ngay tại đây.” Giọng nói của người đàn ông lại nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Tim Tần Chỉ Ái run lên, cô mím môi, cúi cùng vẫn gật đầu với người đàn ông kia, hắn kèm bên dưới, cô cùng hắn lùi lại, ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi ra cửa sau không có ai ra vào, rời khỏi yến hội.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương