Những năm gần đây, viết thư vớiS Quânnhiều như vậy, Tần Chỉ Ái cũng chưa từng hiếu kỳ hắn cuối cùng là một người như thế nào.
Nhưng lúc này trong lòng cô không kiềm lòng được mà tưởng tượng hắn.
S Quânrốt cuộc là một người đàn ông như thế nào?
Hoặc là cô độc không yêu, hoặc là yêu tha thiết không thay lòng...
Lúc Tần Chỉ Ái đang nhìn chằm chằm bức thư mà suy tư, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Cô vội vàng tìm điện thoại trong túi, liếc mắt nhìn màn hình, là Hứa Ôn Noãn gọi tới, thúc giục cô xuống lầu.
Tần Chỉ Ái trả lời câu: “Xuống ngay.”, cúp máy xong liền nhét lại thư vào túi, ngồi trên bồn cầu một lúc mới đứng dậy rửa tay rời đi.
......
“ChuTịnh cậu buông tớ ra.”
“Cậu kéo tớ đi đâu?”
Lương Đậu Khấu la hét vài câu nhưng Chu Tịnh lại giống như không nghe thấy vậy, chỉ kéo cô ra khỏi hội trường.
“ChuTịnh, cuối cùng cậu muốn làm gì? Có chuyện gì cậu có thể nói chuyện với tớ không? Tớ đang có chuyện quan trọng phải làm.”
“ChuTịnh, cậu nghe tớ nói không hả?”
ChuTịnh đột nhiên quay lại nhìn Lương Đậu Khấu, lại không nói gì, mà dùng một lực lớn kéo cô ra xe, đẩy Lương Đậu Khấu lên cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe.
“ChuTịnh, cuối cùng cậu muốn làm gì hả?” Lương Đậu Khấu vừa mới bò lên xe, Chu Tịnh liền chen vào sau.
Đóng cửa xe, Lương Đậu Khấu mới từ từ nhớ lại mà nói chuyện, từ tầng hai ở cửa thang máy cô đã bị Chu Tịnh kéo lên xe rồi, cứ im ỉm không nói tiếng nào, Chu Tịnh lúc này lại lên tiếng: “Tiểu Khấu, vừa rồi cậu định làm gì?”
“Tìm con bé nghèo kiết xác kia?”
“Nhắc nhở cô ta tránh xa Cố Dư Sinh một chút sao?”
ChuTịnh không đợi Lương Đậu Khấu nói chuyện đã liên tiếp chất vấn.
“Phải, tớ muốn đi tìm cô ta! Tớ cho cô ta nhiều tiền như vậy, bây giờ cô ta lại kè kè với Dư Sinh, tớ có thể không đi tìm cô ấy sao? Hơn nữa, Chu Tịnh, không phải cậu không biết, nếu không phải mùa xuân năm nay chúng ta bày ra vụ tai nạn xe để mình cứu Cố lão gia thì ông đã không thể kiên quyết như vậy rồi. Tớ vốn cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không tìm được cô ta, sẽ buông tay, nhưng mà bây giờ bọn họ lại chạm mặt, cô không nhìn thấy tối nay Cố Dư Sinh tốt với cô ta thế nào sao?”
Lương Đậu Khấu càng nói càng kích động, thậm chí cô còn đưa tay ra muốn đẩy cửa xe: “Tớ phải đi tìm cô ta để cô ta rời khỏi Dư Sinh, tớ không thể để cô ta ở bên cạnh Dư Sinh thêm một giây một phút nào nữa!”
“Tiểu Khấu!”ChuTịnh đưa tay ra cầm lấy cánh tay của Lương Đậu Khấu, dùng sức kéo cả người cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ngữ khí cực kỳ nặng nề nhưng âm lượng lại không cao: “Cậu có biết lúc cậu đi lên thang máy Cố Dư Sinh cũng đi theo không?”
Trong phút chốc, Lương Đậu Khấu đã hiểu ý của Chu Tịnh, giọng nói vẫn tràn đầy phẫn nộ và căm tức: “Sau đó thì sao? Có vấn đề gì không?”
“Cậu nói xem?”ChuTịnh cũng bị Lương Đậu Khấu mất hết lý trí mà làm cho tức lên, ngữ khí lại trùng xuống: “Nếu không phải mình kịp thời đến kéo cậu vào một thang máy khác, sợ là bây giờ Cố Dư Sinh đã biết con bé kia chính là người hắn đang tìm bấy lâu nay rồi!”
Trên mặt Lương Đậu Khấu tuy rằng vẫn còn tức giận nhưng mà vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Tịnh, thần trí thoáng khôi phục lại một chút.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương