Vừa bắt đầu Tần Chỉ Ái chỉ định đi ngang qua nhưng lúc đi xa khoảng 20 mét rồi, cô bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay lại hiệu thuốc.
Còn sớm, hiệu thuốc chưa mở cửa, Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bảng quảng cáo không ngừng chớp đèn một lúa lâu mới hoàn toàn hiểu được câu: “Đêm đó cô và Cố Dư Sinh cũng không có biện pháp phòng tránh nào hết.” chợt lóe lên trong đầu cô là có ý gì.
Đêm đó về đến nhà, ngày hôm sau bị bệnh, cô cực kỳ mệt mỏi, nên cũng không nghĩ đến chuyện đêm đó càng không dám đối mặt với sự thật, từ trong tiềm thức cô vẫn luôn che đậy chuyện này, cho tới giờ, cô vừa nghĩ đến chuyện này sẽ liên quan đến mạng người, là chuyện rất quan trọng, lúc này cả người mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đêm đó cô và hắn đã làm ba lần, một lần là đã có khả năng mang thai rồi chứ nói chi là ba lần.
Hơn nữa đã trôi qua ba ngày ba đêm, cho dù bây giờ uống thuốc cũng không cản nổi nữa rồi.
Tần Chỉ Ái theo bản năng sờ vào bụng dưới phẳng lì của mình.
Cô sẽ không mang thai chứ?
Nếu mang thai thật thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tần Chỉ Ái lo sợ, đứng hoảng hốt ở ven đường một lúc lâu, mới tập trung bước chậm rì rì đến chỗ bán đồ ăn sáng.
Mang bữa sáng về, trên đường về nhà, đầu óc cô rối loạn cả lên.
Vừa vào nhà, cô còn chưa cởi giày đã bỏ chạy đến phòng ngủ, cầm lịch trên bàn sách lên lật ra xem.
Đến ký hiệu của cô, hai ngày sau nữa mới là ngày cô có chuyện, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đống lộn tùng phèo trong đầu cũng được gỡ bỏ.
Còn may, mấy ngày nay là thời gian an toàn của cô, tỷ lệ mang thai rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một buổi tối, sẽ không có gì...
-
Liên tục ba ngày Cố Dư Sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Chỉ Ái biết đêm đó hắn say bí tỉ, hẳn là sau khi tỉnh lại cũng không nhớ gì rồi.
Có điều dù hắn có nhớ chút gì đi chăng nữa thì cô cũng đã xóa sạch dấu vết, có khi hắn cũng chỉ cho rằng đó là một giấc mơ thôi.
Cứ biến chuyện đêm đó thành một bí mật, mà khi Tần Chỉ Ái khỏi bệnh đi làm lại, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất căng thẳng.
Đến công ty, nhìn thấy Cố Dư Sinh không có ở đó, Tần Chỉ Ái vốn nắm chặt tay thành một nắm đấm, lúc này đã có thể buông lỏng ra.
Xin nghỉ ba ngày có rất nhiều việc phải làm, mỗi ngày Tiểu Vương cũng cho cô việc mới, Tần Chỉ Ái bận rộn ròng rã ba ngày mới có thể bắt kịp tiến độ công việc.
Mãi đến một buổi chiều Cố Dư Sinh đã lâu không đến rốt cuộc cũng đại giá quang lâm.
Bất quá hắn cũng không nói gì với Tần Chỉ Ái, thậm chí cũng không vào văn phòng mà trực tiếp vào phòng hội nghị.
Đến lúc họp mới biết, hình như hắn còn có nhiều việc khác phải làm, chỉ tự mình ký tên những hồ sơ khẩn cấp xong liền rời đi.
Chỉ còn lại Tiểu Vương ở bàn làm việc sắp xếp lại hồ sơ tài liệu.
Tiểu Vương đưa những tài liệu Cố Dư Sinh đã ký tên đưa cho Tần Chỉ Ái trước, sau đó lại giao cho cô một vài việc, đến khi xong mọi thứ, Tần Chỉ Ái mới vừa định ôm tài liệu đi, Tiểu Vương lại gọi cô: “Thư Ký Tần, chờ một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương