Một khắc xe lửa chậm rãi rời khỏi Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái dựa đầu trên kính thủy tinh, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh tối qua ở quán cà phê, hình ảnh Cố Dư Sinh với mình nói chuyện.
Mỗi một tiếng, đều êm tai đến mê người.
Cô thật sự, thật sự thiếu chút nữa, một chút thôi, thì đã quân lính tan rã, buông bỏ vũ khí đầu hàng trước mặt hắn.
Nếu không phải cô là người thứ ba thì cô rất muốn nói cho hắn rằng, lúc trước cô là người đã sắm thế vai Lương Đậu Khấu.
Sau đó hỏi hắn, vì sao lại lãng phí nhiều tâm tư để tìm cô như vậy?
Nhưng cô không dám, cô có nguyên tắc làm người của mình, cô thương hắn, yêu rất đậm, chỉ sợ hiện tại hắn, không thể cùng cô được, nhưng cô vẫn thương hắn như trước, toàn tâm toàn ý thương hắn, cô không muốn chính cô là lý do phá hoại hôn nhân của người khác.
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, lại vì phiền toái nhỏ mà bỏ lương đậu khấu, cô không chấp nhận.
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, không ly hôn để phiền toái nhỏ làm tiểu tam, cô càng không thể nào thích ứng được.
Mặc kệ là chỗ nào, cũng không phải là con đường tốt.
Sau đó, lại vướng vào nghiệt duyên và hoang đường vô tận, không bằng nghĩ ra biện pháp, để hắn vĩnh viễn tìm không được phiền toái nhỏ.
......
Buổi tối ngày lễ, Lục Bán Thành gọi điện thoại hẹn liên hoan, Cố Dư Sinh không muốn đi, nhưng cách điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng Hứa Ôn, vì thế liền đáp ứng, sau đó chọn một bộ quần áo dễ chịu, lái xe, chậm rãi từ từ đi đến chỗ hẹn.
Trong suốt cả buổi liên hoan, Cố Dư Sinh một câu cũng không nói.
Trên đường sau khi Ngô Hạo và Lục Bán Thành đi toilet, Hứa Ôn tự tay lấy giấy ăn, hắn thấy, giúp cô một phen, Hứa Ôn nói nghọt ngào “Cám ơn” một tiếng, hắn không nói, chỉ qua một hồi lâu, mới trả lời câu: “Đừng khách khí.”
Hắn trả lời quá trễ, Hứa Ôn kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cố Dư Sinh cầm đôi đũa, gắp một miệng thịt bò, để ở miệng một khoảng, không để ý, nhai nuốt vào trong bụng, rồi thuận miệng hỏi Hứa Ôn một câu: “Tối hôm qua cô, không thấy chìa khóa sao?”
Thì ra tối hôm qua Tiểu Ái gọi điện thoại cho cô, miệng nói có người, thì ra chính là hắn...... Hứa Ôn “Ừ” một tiếng, cười trả lời: “Đúng vậy, bởi vì có Tiểu Ái, cho nên rốt cuộc tôi mới để bừa bãi thế.”
Hứa Ôn biết, hiện tại người lãnh đạo trực tiếp của Tần Chỉ Ái là Cố Dư Sinh, ngừng một chút, cô lại hỏi: “Tối hôm qua tôi goị điện cho Tiểu Ái, cậu ấy đang làm việc sao? Không ảnh hưởng gì đến công việc của hai người chứ?”
”Không.” Trên mặt Cố Dư Sinh thản nhiên, rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn, khiến cho người ta không biết được cảm xúc của hắn có tốt hay không.
”Vậy là tốt rồi.” Hứa Ôn cười cười, bưng lên nước chanh trên bàn, uống hết gần nửa ly.
Cố Dư Sinh không nói tiếp, trầm mặc thật lâu sau, mới nghiêng đầu, nhìn Hứa Ôn hỏi: “Ngày hôm qua sau khi cô về nhà, không có chuyện gì chứ?”
”Không có, đều bình thường, hôm nay là sinh nhật mẹ Tiểu Ái, sáng sớm cô ấy đã xuống giường, lên xe lửa đi đến Hàng Châu rồi!” Hứa Ôn nói xong, hỏi lại câu: “Làm sao vậy? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đều bình thường, lên xe lửa đi Hàng Châu...... Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm các món ăn trên bàn, ánh mắt đăm chiêu.
Hứa Ôn quen thấy thái độ lãnh đạm của Cố Dư Sinh, nhìn thấy hắn không để ý tới mình, cũng không quấy rầy hắn, mà chỉ thường thường liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, mới phát hiện từ sau khi hắn nói chuyện với cô xong, con ngươi dường như không chuyển.
Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành gọi tên hắn một tiếng, hắn mới chậm chạp, nhìn về phía Lục Bán Thành.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
154 chương
389 chương
20 chương