Đợi đến khi chuyện bên Mĩ xử lý xong, đã là một tuần sau, ba giờ chiều Cố Dư Sinh đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Đô Thành, vừa mới lên xe, điện thoại di động của Tiểu Vương liền vang lên, sau đó nói cho hắn viết hắn cần phải tham gia một buổi tiệc rượu.
Thứ sáu đường khá đông, từ sân bay vào thành phố kẹt xe ghê gớm, lúc hắn đến khách sạn Bốn mùa đã là năm giờ chiều, rửa ráy thay đồ xong hầu như còn chưa có thời gian uống một ngụm nước đã phải vội vã lên xe đến chỗ tổ chức tiệc.
Xã giao không ngừng nghỉ, đến khi xong tất cả mọi việc đã là 8 giờ tối.
Còn chưa thích ứng được với sự lệch múi giờ, thêm ba tiếng bay, hơn một tiếng đồng hồ đọ sức với hết người này đến người khác, Cố Dư Sinh cảm thấy uể oải, nhân lúc mọi người không chú ý liền cầm ly rượu đến một hành lang không một bóng người đốt một điếu thuốc.
Phía sau rất náo nhiệt, tiếng ca, tiếng nhạc, tiếng cười, không ngừng bay ra từ cửa sổ đóng chặt.
Cố Dư Sinh lẳng lặng hút thuốc, nhìn gió Bắc Phong thổi dung đưa nhánh cây khô, gào thét qua ô cửa sổ.
Bị gió thổi tán hết mùi thuốc lá, ý thức của hắn cũng hơi phân tán, não cũng không tập trung vào bất kỳ chuyện gì, không biết tại sao lại nhớ đến tuần trước, mình tuyển dụng cô bé sinh viên kia, à, không, hiện tại phải gọi cô ấy là thư ký.
Hồ sơ liên quan đến cô ấy, chiều qua Tiểu Vương đã gửi cho hắn.
Sở dĩ 26 tuổi cô mới chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh là vì cô tạm nghỉ học hai năm.
Lý do là mẹ cô bị bệnh nặng.
Tiểu Vương rất thận trọng, liền điều tra xem mẹ của cô bị bệnh gì, ở bệnh viện nào.
Năm nay đã xuất viện.
Trong tài liệu có ghi rõ, trong hai năm qua cô ở lại Bắc Kinh không nhiều, chủ yếu là ở Hàng Châu, còn có một em trai, tên là Tần Gia Ngôn, sinh viên năm tư trường đại học H, trong tài liệu còn có hình ảnh chính xác lúc cậu ấy học cấp ba, lông mày lúc đó có chút non nớt ngây ngô, rất giống cô.
Cha qua đời vì tai nạn giao thông.
Ngoài ra, hồ sơ của cô cũng không có sơ hở nào.
Hắn còn đang mong chờ từ hồ sơ của cô có thể tìm thấy được manh mối nào đó, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Thậm chí từ hồ sơ của cô còn có thể thấy rõ lúc Tiểu Phiền Toái đóng giả làm Lương Đậu Khấu, mẹ của cô đang nhập viện, chuẩn bị phẫu thuật.
Trên giấy cam kết phẫu thuật còn có chữ ký của cô mà.
Nếu cô thật sự là Tiểu Phiền Toái thì sao có thể đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ mà hắn lại không biết chứ.
Rất hiển nhiên, thời gian không trùng khớp.
Các dấu hiệu trước mắt cho thấy cô không phải là TiểuPhiền Toái,nhưng nếu thật sự là như vậy, tại sao hắn nhìn thấy cô, trong lòng lại có cảm giác run động mãnh liệt kia?
“Cố tổng?” Tiểu Vương đi một vòng hội trường cuối cùng cũng có thể tìm ra Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh trấn tĩnh lại, giơ tay lên, hút một ngụm thuốc, không trả lời Tiểu Vương.
Tiểu Vương đi đến bên cạnh hắn, đúng lại: “Cố tổng, sáng sớm ngày mai có một hợp đồng phải ký, là chuyện bên công ty game, tôi đi in ra cho anh đọc, chờ tôi một chút.”
Cố Dư Sinh vốn định gật đầu nhưng không biết sao lạo toát ra một ý nghĩ, sau đó liền không hề gật đầu nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: “Cậu gọi điện thoại cho Thư ký Tần, để cô ấy đưa tới đây.”
Có lẽ vừa nghĩ đến cô nên bây giờ, hắn muốn gặp cô.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương