Đại khái là khoảng hai tháng trước, Lục Bán Thành đến Thượng Hải chơi với hắn có ăn một bữa cơm, Lục Bán Thành cả ngày nói làng giải trí kia cũng bắt đầu nhạt dần, còn muốn chơi trò mới.
Lúc đó chỉ là nói chuyện phiếm, lắn liền hỏi chơi cái gì mới?
Lục Bán Thành lại đúng lúc cầm điện thoại di động chơi game, liền trôi chảy nói làm game.
Lúc đó hắn cũng không để ý nhưng đến tận đêm nay, hắn mới nghe thấy cô bé kia nói công ty game mời đến phỏng vấn, bỗng nhiên lại nghĩ đến những câu này của Lục Bán Thành.
Cố Dư Sinh đổi đề tài quá nhanh khiến Lục Bán Thành không theo kịp tiết tấu, nghi hoặc “Hả?” một tiếng, qua mấy giây mới hiểu được hắn hỏi như vậy là có ý gì, liền mở miệng nói: “Muốn làm a, mấy năm gần đây thị trường game nhộn nhịp như vậy, thế nhưng anh cũng biết đó, em không có kiến thức về phương diện kia, có hơi phiền…”
“Vậy thì làm đi.” Cố Dư Sinh lạnh nhạt giống như bàn về việc nấu một bữa cơm vậy: “Tôi hợp tác với cậu cùng làm.”
Lục Bán Thành cho rằng Cố Dư Sinh nói chơi, không quá để ý: “Thiệt hay giả vậy?”
Cố Dư Sinh uống một hớp hồng trà, lại nhàn nhạt nói: “Không biết những kiến thức đó cũng không sao, chúng ta có thể thuê người.”
Lục Bán Thành mở to mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, kinh ngạc, không phải là thật chứ?
Cố Dư Sinh cũng thật sự quyết tâm: “Tôi biết một công ty mấy năm nay chỉ mới demo chưa dám tung sản phẩm ra thị trường, nhưng tương lai rất rõ ràng, nếu như cậu cảm thấy có thể, tôi sẽ nói Tiểu Vương phụ trách liên lạc với bên đó, thu mua trực tiếp.”
Demo… người yêu thích game như Lục Bán Thành thật sự là một công ty tốt.
Chỉ là lúc này dù là Cố thị hay là công ty mới ở Thượng Hải đều đang phát triển rất tốt.
Dù hắn có tầm thấy được tương lai thì Cố Dư Sinh cũng sẽ quan tâm sao? Làm sao lại muốn thu mua lại công ty này? Hơn nữa đột nhiên thu mua một công ty hình như cũng không phải là một cách làm lý trí lắm.
Lục Bán Thành suy tư mấy giây, cũng không biết Cố Dư Sinh nghĩ gì, lại hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện thu mua công ty?”
Cố Dư Sinh từ từ nhìn qua Lục Bán Thành, buông mí mắt, từ từ nuốt hồng trà, không trả lời câu hỏi của hắn.
“Hơn nữa anh nên biết, hiện tại bây giờ thu mua công ty cũng không phải là thời điểm tốt, tối thiểu phải đợi đến đến khi tung ra những game này, xem lượt đăng nhập như thế nào, nếu không sẽ tốn một đống tiền vô ích đó…”
Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã nhìn chằm chằm vào chất trà màu đỏ sậm trong ly, thất thần một lúc lại bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi quá lâu rồi, tôi không muốn đợi thêm nữa.”
“Cái gì?” Lục Bán Thành lại không hiểu hỏi lại.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, cứ nhìn ly trà ung dung thong thả trả lời: “Chứ như vậy đi, ngày mai tôi trở về Thượng Hải một mình, Tiểu Vương sẽ ở lại đây giúp cậu bàn bạc việc thu mua.
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”
“Thôi khỏi, em tự mình đi về.” Nói xong, Lục Bán Thành lấy điện thoại di động ra, gọi một chiếc xe.
Lục Bán Thành đi rồi, Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon trong quán café của khách sạn một lúc mới đứng dậy, ký tên lên giấy tờ, mới lên phòng trên lầu.
Tắm xong, hắn không buồn ngủ chút nào, đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương