Cố Dư Sinh định thần một lúc lâu mới giật giật người, mơ mơ hồ hồ nhìn qua Lục Bán Thành đang nằm trên ghế salon. Lại qua một lúc lâu, những tiếng nói kỳ cục lại đều đều phát ra từ miệng Cố Dư Sinh, âm điệu như là đang lẩm bẩm lầu bầu: “Tôi còn chưa khỏe lại, cô ấy đã rời bỏ tôi mà đi.” Dừng một chút, hắn lại mở miệng, trong họng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, hắn rất nặng nhọc nói tiếp: “…Tôi đã quyết định cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy đã đi rồi…” “Không phải cậu cũng biết tôi rất sợ yêu một người sao? Nhưng tôi vẫn còn yêu… mà tên của cô ấy tôi còn không biết, ngay cả mặt của cô ấy cũng không…” hắn giơ hai tay che kín mặt mình, hô hấp nặng nề: “… Cái gì tôi cũng không biết…” Lục Bán Thành cũng cảm thấy khó chịu, hắn nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh trong bóng tối không chớp mắt, mới nói: “Anh cũng đừng quá đau buồn… Dù sao anh cũng còn trẻ, biết đâu không bao lâu sau anh lại có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn thì sao. Đừng bi quan như vậy…” “Không đâu…” Cố Dư Sinh nặng nề thở, chỉ nói hai chữ lại đột nhiên ngừng lại, sau đó hít mũi một cái rất nhỏ, rất nhỏ. Bên trong rất yên tĩnh nên Lục Bán Thành có thể nghe được rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không xác định, hô hấp cũng dừng lại. Qua một lúc cực kỳ lâu, Cố Dư Sinh lại mở miệng, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng âm thanh lại mang theo một giọng mũi không dễ phát hiện: “… không gặp được cô gái tốt hơn đâu…” Đối với hắn mà nói, cô chính là cô gái tốt nhất thế giới. Độc nhất vô nhị, không thể thay thế. Coi như cô đã đi rồi thì cả đời này hắn cũng sẽ tìm cô, tìm không thấy cô hắn cũng sẽ không yêu bất cứ cô gái nào khác nữa. Hắn chỉ có một trái tim, cho cô rồi, hắn cũng không thể chấp nhận người khác được nữa. Nghĩ tới đây, đáy mắt Cố Dư Sinh lại nóng lên, giọng nói ngày càng run đến khó nghe, rõ ràng là đang khóc nức nở: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn quen, nhiều nhất chính là… vân vân…” Có thể tìm thấy cô không? Dù sao… Đầu ngón tay Cố Dư Sinh chạm vào khóe mắt, cảm thấy ướt át, toàn thân hắn cứng đờ, mới nói tiếp: “Bán Thành, tôi chỉ nghĩ về một tương lai mà thôi…” Bên trong tương lai đó, chỉ có cô. Chữ “thôi” cuối cùng của hắn còn chưa phát âm tròn vành rõ chữ lại ngậm miệng lại. Cách mấy giây, Lục Bán Thành lại nghe thấy một tiếng khụt khịt rất nhỏ. Hắn đang khóc sao? Một lát sau, Lục Bán Thành thăm dò gọi: “Anh Sinh?” Cũng biết biết hắn có nghe thấy hay không, hoặc là nghe thấy được nhưng không muốn trả lời. Cách một lúc rất lâu, hắn mới “Hả?” một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, vẫn giống như lúc bình thường. Sau đó Lục Bán Thành liền nghe thấy một loạt những âm thanh, là Cố Dư Sinh đứng lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng đen di chuyển. Cố Dư Sinh đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa. Sau đó trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy, phá hủy bầu không khí yên tĩnh. Trong nháy mắt, trực giác của Lục Bán Thành đang tự hỏi, Cố Dư Sinh có lén trốn vào nhà vệ sinh khóc không. Qua một lúc, cửa phòng lại được mở ra.