Cô cúi đầu nhìn nửa chén chè xoài đã bị mình ăn hết, lúc này cô mới hiểu rõ mục đích Cố Dư Sinh vì sao lại muốn cô ăn chén chè này như vậy.
Cô không nghĩ tới, con bé kia lại không ăn xoài được…
Ánh mắt Lương Đậu Khấu lóe lên, rất nhanh lại nói với Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, hình như anh đã hiểu lầm rồi? Trước đây em nói em không ăn xoài được nhưng không phải ý đó, em vẫn có thể ăn được một chút…”
Còn dám ngụy biện?
Lần này Cố Dư Sinh chẳng thèm nói, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm mấy cái.
Một giây sau, điện thoại trên bàn của Lương Đậu Khấu lại liên tục reo leng keng.
Lương Đậu Khấu dường như biết tin nhắn do ai gửi tới, liếc mắt nhìn
Cố Dư Sinh một cái, chần chừ một chút mới cầm điện thoại di động lên nhìn về phía màn hình.
Quả nhiên là tin WeChat do Cố Dư Sinh gửi tới.
Đầu ngón tay của Lương Đậu Khấu dừng lại mấy giây, mở WeChat ra.
Cố Dư Sinh gửi cho cô hai tấm hình.
Cô không hiểu gì bấm vào hai tấm hình để phóng to ra.
Một tấm hình là lúc cô ngồi trên xe của Chu Tịnh ở trước cửa nhà trọ của cô ấy.
Tấm còn lại lài hình Lương Đậu Khấu giả đang đi bỏ rác ở cổng biệt thự của Cố Dư Sinh.
Thời gian chụp hai tấm hình này chỉ cách nhau ba phút.
Lương Đậu Khấu nhìn chằm chằm hai tấm hình kia, nụ cười trên mặt của cô tiêu tan từng chút từng chút một.
Hai Lương Đậu Khấu giống nhau như đúc xuất hiện cùng một lúc ở hai nơi cách xa nhau như vậy… Cố Dư Sinh sao lại có được những bức ảnh này?
Chẳng lẽ hắn sớm đã hoài nghe nên tự mình điều tra?
Trong lòng Lương Đậu Khấu đầy hoảng loạn, cô vắt óc để cố gắng xoay chuyển nhưng làm thế nào cũng không tìm được một lời giải thích sao cho hợp lý.
Cô nhìn Cố Dư Sinh, nhiều lần muốn nói chuyện nhưng bởi vì quá đường đột mà cô lại không kịp trở tay, cuối cùng cũng không thể nói được gì.
Cố Dư Sinh lại nói: “Nếu cô không muốn trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi cũng được, tôi đổi câu hỏi khác, cô ấy tên thật là gì?”
Môi Lương Đậu Khấu không trả lời được, luôn giữ yên lặng, con ngươi luân chuyển, đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Lương Đậu Khấu không nói lời nào, Cố Dư Sinh cũng không gấp, cứ như vậy ngồi chờ.
Qua khoảng mười phút, Lương Đậu Khấu suy nghĩ kỹ cũng ổn định lại, rốt cuộc nói: ‘Dư Sinh, những bức ảnh này cũng chẳng nói lên được điều gì, rõ ràng có người muốn hãm hại…”
Chữ “em” Lương Đậu Khấu cần chưa nói được đã bị Cố Dư Sinh cắt đứt lời nói: “Xem ra cô không muốn trả lời vấn đề của tôi phải không?”
“Không phải em không muốn trả lời, phải…”
Lương Đậu Khấu còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền chuyển đề tài, bây giờ hỏi cô ta những chuyện này cũng không giải quyết được gì: “Vậy tất cả những thứ trong nhà này từ trước đến giờ vẫn là của cô?”
Lương Đậu Khấu không theo kịp tiết tấu, cô trố mắt rồi mới gật đầu: “Vâng.”
Cố Dư Sinh không nói gì nữa, đá văng ghế tựa, đứng lên đi ra khỏi phòng ăn.
Hắn đã phát hiện cô tìm người đóng thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy a… hắn nói được một nửa đã bỏ đi như vậy là có ý gì?
Lương Đậu Khấu còn chưa hiểu được Cố Dư Sinh đang muốn làm gì, theo phản ứng quay lại, bỗng nhiên nghe bên ngoài cửa sổ liền truyền đến một tiếng “Ầm”
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương