Tần Chỉ Ái cố gắng giữ vững thân thể, bởi vì tò mò mà cau mày liếc xuống một cái, liền ngừng lại trong bụi cỏ. Một chiếc hộp màu đỏ bị quăng vào trong bụi cỏ vừa mới được cắt tỉa mấy ngày trước. Dù hộp nhung có bị mưa gió vùi dập nhưng nhìn qua cũng thấy nó vẫn còn rất mới, hẳn là vừa mới mua. Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, cầm lấy hộp, quay qua quay lại nhìn mấy lần, sau đó cũng không nghĩ gì nhiều, mở hộp ra. Một viên kim cương với những mặt cắt tinh xảo chói mắt tỏa ra những ánh hào quang khiến cô phải híp mắt lại mới nhìn rõ được viên kim cương. Hồng nhạt, hình trái tim, lớn như trứng bồ câu vậy. Nhẫn kim cương như vậy chắc chắn là rất mắc tiền, hào phòng nhưng lại không mất đi phần đơn giản. Ánh sáng của kim cương tỏa ra, khiến ánh hồng rung động, dù cô gái nào nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ. Logo trên hộp chính là loại Tần Chỉ Ái biết, viên kim cương bình thường nhất ở đó nhìn giá thôi cũng khiến người khác trợn mắt líu lưỡi, huống chi là loại to như vầy, quanh viên kim cương lớn còn có những viên đá nhỏ, giá cả chắc chắn là mắc đến nỗi người khác không thể tưởng tượng nổi. Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ, lại cầm chiếc nhẫn trong hộp lên quan sát cẩn thận. Bên trong biệt thự này ngoài Cố Dư Sinh, cũng chỉ có cô và quản gia mà thôi, nếu là Lương Đậu Khấu thật thì chắc cô cũng có thể mua được nhưng chỉ tiếc cô nợ nần chồng chất, cô và quản gia có làm việc cả đời gộp lại cũng không có cửa mua một chiếc nhẫn như thế này, vì vậy chắc chắn là nhẫn Cố Dư Sinh... Chữ "Mua" cuối cùng còn chưa nghĩ xong, trong mắt cô liền nhìn thấy ba chữ: "Tiểu Phiền Toái" khắc trên nhẫn. Tiểu Phiền Toái? Đây vẫn là cách Cố Dư Sinh vẫn thường dùng để gọi cô mà. Vì vậy, chiếc nhẫn này không chỉ là hắn mua mà còn là mua cho Tiểu Phiền Toái? Mà hắn lại vì cô mới gọi Lương Đậu Khấu là Tiểu Phiền Toái. Chiều hôm qua lúc hắn rời khỏi phòng ngủ cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hình như hắn thẳng tay ném gì đó ra ngoài cửa sổ. Khi đó cô quá mệt mỏi, cho rằng đó là ảo giác. Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn về phía lầu hai, vì trí này chính là đối diện cửa sổ phòng ngủ rồi. Đầu óc cô trống rỗng, lần này không chỉ đơn thuần là máu huyết ngưng đọng là nhịp tim và hô hấp cũng dừng lại, hoa trong tay cũng đổ xuống một chỗ. . . . . . Ngủ bù xong, nấu cơm trưa xong, đi lên lầu tìm một vòng quản gia cũng không tìm thấy Tần Chỉ Ái đâu, bà đi ra khỏi nhà vòng ra sân sau, mới gặp Tần Chỉ Ái đang đứng trên sân cỏ không nhúc nhích. Mặt trời buổi trưa chói chang, quản gia tới gần mới nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ của Tần Chỉ Ái bị chiếu đến đỏ chót, có vài giọt mồ hôi theo gò mà của cô mà chảy xuôi. Quản gia vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt cô: "Phu nhân cô còn chưa khỏi bệnh hẳn sau lại ngồi ở ngoài này?" Tần Chỉ Ái vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình hoàn toàn không nghe thấy tiếng của quản gia, chỉ bình tĩnh giơ chiếc nhẫn nhìn. "Phu nhân?" Quản gia nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay cô.