“Ha ha…” Lương Đậu Khấu vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên lại cười khanh khách, cười đến âm điệu có chút lạnh: “Chu
Tịnh, tớ đồng ý với cậu, cứ làm theo cách của cậu mà làm đi!”
Chu Tịnh từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu Tần Chỉ Ái nói gì, nhưng khi nghe đến câu nói cuối cùng của cô thì thật sự lóe sáng: “Cậu nghĩ thông rồi?”
Lương Đậu Khấu nhìn ánh đèn rải rác ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không lên tiếng, chỉ là kiên quyết gật đầu một cái.
Tiểu Khấu đồng ý rồi, kế hoạch của cô thành công rồi…
Chu Tịnh mừng rỡ khiến trong âm thanh của cô cũng có chút kích động: “Chúng ta hôm nay liền quay video đi.”
Lương Đậu Khấu quay đầu nhìn Chu Tịnh, sao cô ấy lại gấp gáp như vậy?
Chu Tịnh nhìn tới tầm mắt của Lương Đậu Khấu mới ý thức được biểu hiện của mình hình như quá vô tâm, vội vàng bình tĩnh lại: “Phải quay xong video trước khi Cố Dư Sinh cầu hôn với con bé nghèo kiết xác kia, nếu không một khi Cố Dư Sinh đã cưới con bé đó, công sức của chúng ta chỉ giống như công giã tràng mà thôi.”
“Ừ”, Lương Đậu Khấu đồng ý đáp một tiếng, lại nghĩ đến một vấn đề nan giải, hỏi: “Chỉ là chúng ta làm sao video mới có thể đến được tay của
Cố Dư Sinh?”
“Cậu ngốc à? Đương nhiên là thông qua người mà cậu ghét nhất kia…” Chu Tịnh nói.
Hầu như chưa hề tốn thời gian suy nghĩ Lương Đậu Khấu liền thốt lên ba chữ: “Tưởng Tiêm Tiêm.”
Sau đó cô lại gật nhẹ đầu hai lần, tiếp tục mở miệng: “Đúng vậy, cô
ấy là thích hợp nhất, bởi vì cô ta lúc nào cũng muốn làm khó chúng ta!”
Bởi vì vừa hết bệnh, lại theo dõi Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đến nửa đêm, Lương Đậu Khấu cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cực kỳ uể oải, cô không chờ Chu Tịnh nói, đã lên tiếng: “Tôi mệt quá, ngủ trước đây.”
Nói xong liền quay người đi về phòng khách.
Cô đi còn chưa được hai mét, Chu Tịnh đứng sát cửa sổ bỗng nhiên hô to tên của cô: “Tiểu Khấu.”
Lương Đậu Khấu ngừng bước, lại không quay đầu lại.
Chu Tịnh xuyên qua kính cửa sổ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó, nhìn bóng lưng của Lương Đậu Khấu một chút, mới từ từ quay người, nói với cô: “Tiểu Khấu, tuy lần này kế hoạch của mình rất tàn nhẫn nhưng cậu phải tin tưởng mình, mình đều muốn tốt cho cậu.”
Lương Đậu Khấu quay đầu, cho Chu Tịnh một nụ cười: “Tớ biết.”
Chu Tịnh nhìn thấy cô cười như vậy, nhất thời quyết tâm tăng cao, cười nói: “Ngủ ngon.”
Lương Đậu Khấu đi vào phòng khách, đóng cửa lại, cô dán vào cửa, từ từ ngồi xuống đất, chôn mặt vào đùi, vẫn khống chế để mình khóc không thành tiếng.
Từ lúc rất nhỏ, cô đã thích đến Cố gia chơi, bởi vì cô muốn quấn quanh Cố Dư Sinh.
Nhưng Cố Dư Sinh rất ghét cô, không thèm nhìn tới cô, khóa trái cửa phòng ngủ của hắn.
Trong ấn tượng của cô, hắn hầu như không biết Lương Đậu Khấu là ai…
Bởi vì cô biết hắn chín năm, có lần ở nhà Cố gia, cô không cẩn thận đụng trúng điện thoại của hắn hắn lại mở miệng nói như đúng rồi: “À, bạn ơi, thật ngại quá, phiền bạn nhấc tay lên một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương