Đáy lòng Hứa Lương Thần thầm cảm thấy may mắn, nhưng cô đã quên mất người kia một khi đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ cố chấp đến nhường nào, không đạt được sao có thể bỏ qua? Ấp úng hồi lâu, Đoàn Dịch Kiệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thở dốc, nửa xấu hổ nửa nóng lòng ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, khẽ nói như xin lỗi như ngượng ngùng: “Lương Thần, anh. . . . . . Anh nhất định sẽ làm em thấy thích. . . . . .” <span> Hả, thích? . . . . . . Thích chuyện xấu hổ như vậy sao? Hứa Lương Thần vừa sợ vừa đen mặt, rất muốn nói ‘hay là thôi đi’ để người nào đó tha cho mình, không ngờ trong giây lát thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị Đoàn Dịch Kiệt bế lên. Cô chưa kịp thở, đã bị Đoàn Dịch Kiệt ôm vào một gian phòng, lúc được đặt xuống mới phát hiện đây là một căn phòng suối nước nóng kiểu Nhật. Cách đó không xa, dưới ánh nến mờ ảo là khí nóng bốc lên của suối nước nóng, mà trên đất lại trải một chiếc chiếu tatami mềm mại. Bất ngờ không chỉ ở đây, mà ngẩng đầu lên còn thấy trần được làm bằng ô thủy tinh vuông có thể xuyên qua đó nhìn thấy ánh sao lấp lánh trên trời cao. . . . . . Mùi hoa nhàn nhạt lướt qua, trong góc phòng là những bông hoa nhỏ màu trắng đương thì nở rộ. Cành lá sum suê, hương hoa ngào ngạt, đúng là hoa Nguyệt quới thường thấy trên núi. . . . . . Hứa Lương Thần vừa ngạc nhiên vừa cảm động vừa nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đang cười cười nhìn mình chăm chú, đây là do anh sắp xếp sao? Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười, Lương Thần thông minh như vậy có thể không hiểu rõ tấm lòng anh? . . . . . . Anh chính là hoa Nguyệt quới, là tù binh tình yêu của em ( đây là ngôn ngữ của loài hoa Nguyệt quới ), Lương Thần, xin em hãy mở lòng vì anh. . . . . .” Trong lòng Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy rối rắm. Một người đàn ông mang nặng việc nước lại chỉ vì muốn cô vui mừng mà phí công suy nghĩ tỉ mỉ. Cô chỉ là một người con gái không yêu anh, anh lại dè dặt cẩn thẩn, đau lòng quý trọng, hẳn là thật sự rất yêu, rất yêu, mới có can đảm. . . . . Trao cả trái tim mình cho người khác. Mà cô cũng đã đồng ý gả cho anh, dù không yêu anh cũng làm gì có quyền nhấc tay đẩy anh ra? Suy nghĩ lại rối loạn, cô quên cả đẩy. Hình như Đoàn Dịch Kiệt nhận ra được gì đó, ánh mắt tối lại, thân thể cao lớn hạ xuống. Quần áo trên người cả hai đã ướt đẫm mang lại chút mát lạnh, hòa với hơi nước trong suối nước nóng, da thịt chạm nhau, mang đến nhiệt độ quyến rũ. Cảm giác lạnh và nóng cùng xuất hiện khiến Hứa Lương Thần xấu hổ lúng túng quay mặt sang chỗ khác. Đoàn Dịch Kiệt giữ hai tay cô ở trên đầu, dùng miệng cởi từng vạt áo tắm. Từng tấc da như ngọc dần hiện ra, ánh mắt anh cũng dần dần nóng lên. Hứa Lương Thần giãy dụa lại càng yếu ớt mềm mại, mặt cũng càng ngày càng đỏ. . . . . . Dịu dàng lôi lôi kéo kéo như vậy khiến anh rất khó kiềm chế. Tuy anh vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng đồng thời cũng không ngừng nhớ lại số “chân kinh” mình mang từ nước ngoài về. . . . . . Trong những điều cần chú ý khiến anh phải đỏ mặt có: đêm đầu tiên của con gái nhất định phải dịu dàng. . . . . . Đoàn Dịch Kiệt hơi nhíu mày, không hiểu sao họ còn nói, nếu phụ nữ giả vờ từ chối thì đừng ngại ép buộc. . . . . . Bây giờ rốt cuộc mình nên dịu dàng hay nên ép buộc đây? Nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi đỏ mọng trơn bóng, anh ngẩng đầu lên lại nhìn thấy gương mặt như vẽ kia giống như thẹn thùng bất lực, lại giống như sợ hãi bướng bỉnh, như yếu đuối nghe lời nhưng lại mang theo mâu thuẫn không phục. Đôi mắt sáng ngày thường bình tĩnh giờ cũng mênh mông sóng nước, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, thể thể đẫy đà dưới người anh phập phồng vì thở, làm cổ họng Đoàn Dịch Kiệt khẽ rên lên rồi lại cúi người xuống dùng môi chậm rãi khám phá: “Lương Thần, em khiến anh nhịn thật khổ quá. . . . . .” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, nửa thật nửa giả văng vẳng bên tai, cơ thể Hứa Lương Thần tự giác nóng lên như muốn bốc cháy. Hơi thở nóng bỏng bên gáy cùng giọng nói nhỏ triền miên làm cô cảm thấy hốt hoảng, cơ thể không tự chủ được run nhè nhẹ. Anh thở dài một hơi, kiềm chế khát vọng dưới đáy lòng đã sôi trào, vẫn nhẹ nhàng hôn cô. Anh biết đây là lần đầu tiên của họ, anh không muốn cô đau, anh muốn để cô nhớ mãi đêm nay. . . . . . Đoàn Dịch Kiệt như một học sinh ngoan chăm học, tinh tế vẽ lên hạnh phúc của cô và anh. Động tác khiêu khích hơi vụng về lại thuận theo bản năng như dòng điện lan ra khắp người cô. Vạt áo lặng lẽ bị mở ra, da thịt như ngọc đập vào mắt. Ngón tay anh mang theo vết chai lướt qua xương quai xanh xinh đẹp tuyệt trần như cánh bướm, trượt xuống đường cong gáy ngọc trơn bóng, mang theo chút run rẩy chậm rãi di chuyển. Xúc cảm đẫy đà mềm mại làm anh lưu luyến không dời, thân thể của cô căng cứng, da thịt phớt hồng như cánh hoa. Anh cúi đầu than nhẹ, đặt xuống những nụ hôn nhỏ như mưa phùn đêm xuân. Cô thở dốc, thân thể mềm mại bị đè dưới người từ cứng ngắc biến thành run rẩy. Cô yếu ớt nhắm mắt lại. . . . . . Một số việc có lẽ là theo bản năng, mà hình như anh cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ, cô sao có thể chống cự được? Nhắm mắt lại cắn môi, nhưng không muốn để bản năng của cơ thể khống chế lí trí. . . . . Áo tắm màu đỏ sậm đã rơi xuống từ lúc nào không biết, cô muốn ngăn bờ môi đang tàn sát bừa bãi, kìm nén tiếng rên khe khẽ sắp bật ra, không ngờ lại làm bùng lên sự kích động của người nào đó. Bàn tay như mang theo lửa thăm dò khắp nơi, nhóm lên khát khao và đê mê, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cuối cùng anh không thể đợi được nữa mà đi xuống, ngón tay dọc theo đường cong tuyệt vời. Thân thể Hứa Lương Thần cứng đờ, ngay cả thở cũng ngừng lại. Dường như anh cũng cảm nhận được nên dừng lại, hôn nhẹ dịu dàng một lần nữa. Cô run rẩy, xấu hổ lúng túng không chịu nổi lùi ra sau, Đoàn Dịch Kiệt thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Lương Thần, anh yêu em. . . . . .” Lời nói nỉ non khàn khàn cùng với hơi thở dồn dập đánh thẳng vào trái tim cô. Cô chỉ cảm thấy cả cơ thể và trái tim mình đang sa vào ngọn lửa. Hơi thở người đàn ông mang theo tình yêu nồng nàn và sự chiếm hữu cố chấp, cái ôm không có lấy một khe hở, cô mất sức chìm vào thế giới chỉ có mình anh. . . . . . Nơi này chỉ có hơi thở của anh. Tình yêu say đắm của anh, sự si mê của anh, sự điên cuồng và dây dưa của anh. Một dòng khí nóng khuấy động trong thân thể, hơi thở bên tai càng nặng nề hơn, môi lưỡi và ngón tay anh càng bá đạo kích thích hơn. Cô không thể giãy dụa, đôi tay ấm áp kia làm cô không thể chịu được mà liên tục thở gấp. Dương như anh biết rõ chỗ mẫn cảm của cô, lại càng không tha. Trên gương mặt cô là một lớp đỏ ửng không tan được, da thịt nhẵn nhụi tựa như hoa đào nở rộ xinh đẹp. Cô cắn chặt môi, thở dốc nhắm mắt lại, cuối cùng không thể kìm chế được cơ thể run run trước dòng nước xiết ngày càng mạnh hơn. Anh rất thích sự quyến rũ mê ly của cô lúc này. Không ngừng thổi bùng ngọn lửa, cho đến khi cô sắp đạt tới đỉnh cao xinh đẹp chưa bao giờ đến kia mới thoáng thả lỏng. Đên cuối cùng anh không thể chống lại được hấp dẫn ấy, ôm chặt lấy cơ thể mềm như không xương kia. Anh hơi dừng tay để thời gian cho Hứa Lương Thần thả lỏng. Giọng nói dịu dàng cùng với động tác vừa vụng về vừa bá đạo khiến cô như chìm vào giữa băng – hỏa….. Bỗng dưng, có một cơn đau xé rách thân dưới. Cơn đau làm cô run lên bần bật rồi cuộn người lại, trong chớp mắt nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô như sắp cắn nát môi mình, không chịu được đánh anh: “Đừng. . . . . . Buông ra. . . . . .” Nghe vậy, anh dừng lại, cố gắng khống chế mình, nhíu mày ôm lấy cô, thở hổn hển hôn lên vành tai cô, cúi đầu an ủi nỉ non: “Lương Thần. . . . . . Lương Thần. . . . . . Anh sẽ nhẹ nhàng, xong ngay thôi. . . . . .” Thân thể đau đớn làm người cô đổ đầy mồ hôi, Hứa Lương Thần không khỏi nức nở. Tiếng khóc yếu ớt rơi vào tai Đoàn Dịch Kiệt, kích thích từng dây thần kinh của anh. Anh cố gắng chống đỡ một lát, nghe tiếng nức nở của cô dần dần nhỏ lại. Anh không thể chịu được nữa, sau một tiếng gầm nhẹ khoái cảm nhanh chóng dâng lên từ nơi nào đó trong cơ thể. . . . . . Anh dịu dàng an ủi nhưng đồng thời cũng không giảm sức. Đẩy không ra trốn không xong khiến Hứa Lương Thần chỉ có thể cúi đầu cắn môi khóc thút thít, không ngừng kìm nén tiếng rên khe khẽ. Đây là cảm xúc đặc biệt mà từ lúc chào đời đến giờ cô chưa bao giờ trải qua, đau đớn, phập phồng, lên xuống, kỳ lạ, đê mê. . . . . . Nhịp đập sinh mệnh như thủy triều dâng lên, trong chốc lát lại nhẹ như lông hồng, cứ dâng lên hạ đến khi không thể khống chế được nữa, đành phải theo tiết tấu của anh, nổi nổi chìm chìm, trên trời dưới biển. . . . . . Trong tầm mắt mê mang, hoa Nguyệt quới trong đêm dường như càng thêm nở hộ, đóa hoa trên cành tỏa mùi thơm, xuân sắc khắp phòng. . . . . . Hứa Lương Thần không nhớ rõ chuyện về sau lắm, cảm giác duy nhất là người nào đó đã quen mui không chịu tha cho mình. Tiếng thì thầm chưa từng dừng lại, anh khẽ gọi bên tai, cẩn thận vuốt ve, cứ không ngừng như vậy khiến cô không thể không thuận theo anh. Cô đành nhắm mắt, thở dốc cúi đầu nỉ non cầu xin, lại rước lấy nụ hôn môi trìu mến dịu dàng và sự xâm chiếm ngày càng mạnh mẽ, không dứt. . . . . . Cho đến khi cô không thể chịu được nữa, mê man trong lòng Đoàn Dịch Kiệt. Trong cơn buồn ngủ mơ màng, cảm giác ấm áp truyền khắp cơ thể bủn rủn, như cái ôm dịu dàng của mẹ, đắm đuối vỗ về. Hứa Lương Thần cúi đầu than nhẹ một tiếng, cọ cọ, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ. Đi ra khỏi suối nước nóng, Đoàn Dịch Kiệt lấy khăn lông nhẹ nhàng thấm khô nước trên người cô, sau đó đặt người trong lòng lên giường, thương tiếc hôn nhẹ, kéo chăn mỏng lên đắp kín cho cô. Anh nghiêng người, đôi môi mỏng khẽ cong lên, mắt cũng nhìn không chớp. Ánh trăng mờ từ cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, trong mắt anh chứa đầy sự cưng chiều và yêu thương. Cuối cùng thì cô cũng là của anh rồi! Khóe môi Đoàn Dịch Kiệt nở nụ cười thỏa mãn. Ngửi hương thơm trên tóc cô, anh nhắm mắt lại. Bắt đầu từ khi nào cô đã tác động tới tình cảm và khát vọng của anh, ảnh hưởng đến sự thấp thỏm và vấn vương của anh? Có phải từ lần đầu tiên gặp nhau, anh đã bất giác chìm đắm? Lần đầu tiên trong đời, anh hạ mình, đối xử dịu dàng, cưng chiều và kiên nhẫn với một cô gái. Anh không ngờ mình càng ngày càng đắm chìm sâu hơn, dùng tình cảm ngọt ngào chưa từng có chầm chậm dệt ra một cái lưới bọc lấy trái tim mình. Anh vốn cho rằng chỉ cần có cô là được. Nhưng bây giờ anh phát hiện mình muốn nhiều hơn nữa. Bởi vì anh thật sự yêu cô. Nhưng tâm tư của cô vẫn cứ mơ hồ như vậy, trái tim cô khi nào mới hoàn toàn thuộc về anh đây? Anh khẽ thở dài, mang theo tâm trạng đã thỏa mãn nhưng vẫn bất an chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya trên núi thật tĩnh lặng, những vì sao sáng và ánh trăng mênh mông dần dần lặn xuống, chiếu lên vui buồn hợp tan trên thế gian. Gió núi xào xạc, bóng trúc nghiêng nghiêng. Tiếng chim hót líu lo đánh thức Hứa Lương Thần, cô từ từ mờ mắt ra, đầu óc thoáng đình trệ, sau đó dần dần tỉnh táo lại. Cả người mệt mỏi, cũng không hề có một mảnh vải che thân làm cô nhanh chóng nhớ đến chuyện đêm qua. Khuôn mặt nóng lên, trong lòng lại rối như tơ vò. Cô không kìm lòng được nhắm mắt lại cúi đầu thở dài, kéo chăn lên yên lặng che mặt. Bây giờ cô nên đối mặt với anh thế nào, đối mặt với những năm tháng sau này thế nào? “Che kín vậy, em không sợ ngạt thở sao?” Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, là giọng nói trầm thấp xen lẫn vui sướng của Đoàn Dịch Kiệt.</span> <span>[1]<span>Nguyệt quới (tên khoa học: Murraya paniculata) là một loài thực vật có hoa thuộc chi Murraya. Loài này cũng được gọi theo tên tiếng Trung là Nguyệt quất (月橘) hoặc Cửu lí hương (九里香). Một số sách báo cũng gọi nhầm loài này bằng tên của loài Laurus nobilis là “nguyệt quế” (月桂).</span></span> (Trong chương này, tác giả để là hoa Cửu Lí Hương) <img alt="" src="https://i2.wp.com/www.zhiwutong.com/tu/yanghua/%E4%B9%9D%E9%87%8C%E9%A6%991.jpg" data-pagespeed-url-hash=316281472 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>