Ép Gả Vợ Hiền
Chương 57 : Đây là cảnh cáo sao?
Đi theo xe đến còn có nhị phu nhân phủ Đại Soái Thiệu Diệc Chân.
Thiệu thị xuất thân bần hàn, năm mười ba tuổi bởi vì gia đình gặp nạn mà bị bán vào gánh hát kịch Nam [1]. Thiệu Diệc Chân trẻ tuổi xinh đẹp, tư chất thông minh, không chỉ hóa trang xinh đẹp mà giọng nói cũng trong trẻo, chỉ vài năm đã xuất sư lên đài, nghệ danh Hoa Vạn Hồng.
[1] Kịch Nam: loại hình nghệ thuật sân khấu của miền nam Trung Quốc thời xưa.
Mùa đông năm ấy, cô ở kịch viện ngoại lâu Yến Châu Lâu diễn ‘Đỗ Thập Nương’, không ngờ Đoàn Chính Huân ngồi ở phòng riêng trong rạp nghe diễn liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô.
Tâm tư Đoàn Chính Huân bị ông chủ gánh hát phát hiện, ông ta cảm thấy đường đường quân phiệt uy vũ lại có thể ưu ái một diễn viên nhỏ trong gánh hát của mình là điều may mắn, vì thế âm thầm lập ra một kế hoạch lấy lòng Đoàn Chính Huân.
Ông ta liên hệ với thủ hạ của Đoàn Chính Huân, sắp xếp một vở diễn trong viện Đoàn Chính Huân ngủ lại, cũng đặc biệt để Thiệu Diệc Chân hát nhân vật chính trong vở diễn nổi tiếng nhất lúc bấy giờ là ‘Vương nhị tỷ tư phu’.
Đoàn Chính Huân ban đầu cũng không biết buổi diễn này là để lấy lòng mình, cho đến khi thấy Thiệu Diệc Chân hát chính, gánh hát còn cố ý sắp xếp Hoa Vạn Hồng hầu rượu mình mới biết là có ý đồ khác.
Thiệu Diệc Chân trẻ trung quyến rũ, nằm mơ cũng không ngờ ông chủ gánh hát đặt bẫy để cô trao thân cho Đoàn Chính Huân. Lúc ấy cô vừa mới mười tám, thanh xuân xinh đẹp, toàn bộ tâm tư đều đặt lên việc học nghệ, còn ngóng trông tương lai có một ngày nổi tiếng cả miền Nam, thành một thế hệ danh linh.
Hiện tại lại phải gả cho một vị đại soái quân phiệt lớn hơn mình rất nhiều, trong lòng cô uất ức khôn tả. Nhưng tại thời loạn thế, một nghệ nhân nho nhỏ làm sao có thể quyết định vận mệnh của bản thân? Ván đã đóng thuyền, Thiệu Diệc Chân đành phải chấp nhận số mệnh.
Lúc ban đầu, bởi vì bị bắt trao thân, quan hệ giữa cô và Đoàn Chính Huân khi nóng khi lạnh, thường chỉ miễn cưỡng ứng phó. Nhưng trải qua một đoạn thời gian bên nhau, cô dần dần thấy rõ, hóa ra vị quân phiệt này cũng có thất tình lục dục, tình cảm trong lòng mới dần thay đổi.
Đoàn Chính Huân ban đầu nạp Thiệu Diệc Chân vốn là gặp dịp thì chơi, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện Thiệu Diệc Chân không chỉ có thiên sinh lệ chất kiều mị đáng yêu, mà còn có tư tưởng có tài hoa, không khỏi thương tiếc gấp đôi. Bất đắc dĩ, lúc đó Đoàn Chính Huân đã cưới Lư phu nhân, cũng đang nhờ vào thế lực nhà vợ. Đưa Thiệu Diệc Chân địa vị thấp kém về, không chỉ có Lư phu nhân không muốn mà còn có thể gặp phải phiền toái.
Sau khi hai người chia tay, Đoàn Chính Huân khi nhàn hạ khó tránh khỏi nhớ nhung Thiệu Diệc Chân dịu dàng xinh đẹp, nhưng ông cũng hiểu ký ức mộng uyên ương không phải hiện thực, thứ nhất Lư phu nhân chưa chắc đã dễ dàng tha thứ, thứ hai một nhân vật quan trọng trong quân đội và một con hát “Hạ cửu lưu” thật khó mà có danh phận.
Lư phu nhân khôn khéo phát hiện ra bí mật của Đoàn Chính Huân, cũng thông qua thị vệ bên người ông tìm hiểu rõ sự thật. Lư phu nhân suy nghĩ thật lâu, Đoàn Chính Huân có thể vì tình cảm với bà mà nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, điều này khiến trong lòng bà được an ủi phần nào. Mặt khác, lúc bấy giờ đàn ông nuôi dưỡng tiểu thiếp là chuyện thường, trong lòng bà cũng biết Đoàn Chính Huân để ý vị nghệ linh này, sớm hay muộn cũng sẽ đón về nhà.
Một khi đã như vậy, bà không ngại hào phóng một chút. Vì thế, sau khi sắp xếp mọi thứ, Lư phu nhân phái người đón Thiệu Diệc Chân về Đoàn phủ.
Gặp được Thiệu Diệc Chân chia xa đã lâu, Đoàn Chính Huân đương nhiên vui vẻ, đồng thời đầu tiên là chột dạ sau đó từ kính sinh yêu, càng kính yêu Lư phu nhân thêm vài phần.
Sau này người mới lục tục vào phủ, chỉ riêng Thiệu Diệc Chân xuất thân nghệ linh, vô hình trung trở thành người có thân phận thấp nhất. Cũng may Lư phu nhân vẫn luôn thương tiếc săn sóc cô gái có xuất thân thấp hèn nhưng kính cẩn khiêm nhường này. Cho đến sau này khi cô sinh trưởng nữ Soái phủ Đoàn Kỳ Bình, tình cảnh của Thiệu Diệc Chân mới có sự thay đổi, được nâng lên làm Nhị phu nhân. Nhưng người mới không ngừng nối đuôi đến, Thiệu Diệc Chân tính cách ấm áp tốt bụng không tranh không đua, nên cũng dần dần nhạt nhòa trong đám người mới.
Đoàn Kỳ Bình thuở nhỏ tính cách trong sáng quật cường, sau khi học đại học đã tiếp nhận một ít tư tưởng tiến bộ, kiên quyết không đồng ý với đám cưới vì lợi ích Đoàn Chính Huân đưa ra. Mẹ cô tính tình yếu đuối không dám đứng về phe cô, căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, vì thế Đoàn Kỳ Bình dứt khoát rời nhà trốn đi. Mãi đến sau này, Thiệu phu nhân mới biết con gái đi Bắc Bình.
Thiệu Diệc Chân lấy nước mắt rửa mặt đau khổ cầu xin, rốt cục cũng khiến Đoàn Chính Huân đang nổi trận lôi đình thu hồi ý định cho người tức tốc đi bắt nghiệt nữ trở về. Sau này, Đoàn Kỳ Bình bước vào giới báo chí, nhiều lần gặp khó khăn nhưng lại trở thành nữ phóng viên nổi tiếng.
Nhưng cô lại không lưu tình phê phán chỉ trích quân phiệt khắp nơi bao gồm cả cha cô, khiến Đoàn Chính Huân hết sức tức giận. Mấy lần giận dữ muốn cắt đứt quan hệ cha và con gái, may có Lư phu nhân tận tình khuyên nhủ, Thiệu phu nhân yên lặng rơi lệ, mới áp chế được lửa giận của Đoàn Chính Huân.
Người lớn xử lý việc này như thế nào, Đoàn Dịch Kiệt tuy rằng không có ý kiến nhưng anh vẫn luôn quan tâm Kỳ Bình. Không chỉ mấy lần phái người cứu cô thoát nạn, bình thường còn không ngừng bí mật đưa ngân phiếu đồ đạc cho em gái. Có tin tức độc nhất vô nhị cũng luôn ưu tiên nói cho em hai trước, vì thế Đoàn Kỳ Bình như hổ thêm cánh, ở giới báo chí nhanh nổi tiếng thành một ngôi sao mới.
Bởi vì tính cách mẹ cô quá nhu nhược, Đoàn Kỳ Bình từng không hiểu thậm chí hiểu lầm Thiệu Diệc Chân, nửa năm không gửi một phong thư về nhà. Cũng là Đoàn Dịch Kiệt ở giữa làm hòa, mới khiến hai mẹ con cô hòa hảo. Cho nên, không chỉ có Kỳ Bình tôn trọng Đoàn Dịch Kiệt mà ngay cả Thiệu Diệc Chân cũng vô cùng biết ơn anh.
Lần này nghe Đoàn Dịch Kiệt nói con gái đã trở lại Yến Châu, mặc dù có Lư phu nhân ở giữa nói vun vào nhưng cha con Đoàn Kỳ Bình và Đoàn Chính Huân vẫn đối chọi gay gắt như xưa, nói chuyện cũng vô ích, Kỳ Bình cũng không chịu trở về phủ Đại Soái. Thiệu Diệc Chân khổ sở mấy ngày, rút cuộc không nhịn được, sau khi bàn bạc với Lư phu nhân liền theo La Hoằng Nghĩa đến Trúc Uyển.
Nghe La Hoằng Nghĩa nói người mời cô đến phủ Đại Soái là Đoàn lão phu nhân, Hứa Lương Thần mới thoáng thở phào. Sau khi chào hỏi Thiệu phu nhân, cô nhìn La Hoằng Nghĩa đang đứng im không nhúc nhích.
Đoàn Kỳ Bình thấy cô có vẻ rất lo lắng thì cũng có chút không đành lòng. Cô vốn định đi cùng Lương Thần nhưng ánh mắt mong mỏi của mẹ lại khiến cô không thể nói ra lời, đành phải nhẹ nhàng khuyên giải: “Không phải mẹ nói bà nội và cô tâm đầu ý hợp sao? Từ hồ Vi Mạch trở về còn chưa tới gặp bà lần nào, có lẽ bà mời cô đến trò chuyện đấy.”
Chỉ mong là vậy, khóe môi Hứa Lương Thần hơi cong lên thành một nụ cười nhưng trong lòng cũng biết là mình không tránhkhỏi, đành phải đứng lên. La Hoằng Nghĩa cung kính nâng tay: “Hứa tiểu thư, mời.”
Xe nhanh chóng đi tới phủ Đại Soái, qua cửa lớn, cho đến trước cửa nguyệt lượng nội viện mới dừng lại.
Một bóng dáng yểu điệu đứng dưới ánh đèn, thấy xe ngừng lại, dịu dàng chào đón – không ai khác chính là Cảnh Văn Thanh: “Phó quan La, đại thiếu không về sao?”
La Hoằng Nghĩa xuống xe, vừa đi qua mở cửa cho Hứa Lương Thần vừa cười nói: “Xin chào Văn Thanh tiểu thư; đại thiếu đã về từ sớm, lão thái thái phái tôi đi đón Hứa tiểu thư.”
Cảnh Văn Thanh khẽ nhíu mày, nụ cười trên mặt vẫn tươi như hoa: “À, vừa rồi phu nhân tìm tôi hỏi về chuyện mừng thọ cho lão thái thái, lại không chú ý đại thiếu đã về. Cũng đúng, tốt xấu gì cũng là thọ sáu mươi, lão thái thái còn nói với tôi muốn nhiều người cho náo nhiệt đấy. Hứa tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”
Vị Cảnh tiểu thư này thật đúng là nhân vật quan trọng không thể thiếu của phủ Đại Soái, Hứa Lương Thần cười nhẹ, cảm giác là lạ dường như cô ta cố ý nói cho cô nghe. Cô không để ý, sau khi lịch sự chào hỏi liền đi theo La Hoằng Nghĩa đến phòng lão phu nhân.
Cảnh Văn Thanh bước nhanh đuổi theo, cười nói: “Phó quan La, anh bận rộn nhiều việc, vừa khéo tôi cũng tới chỗ lão thái thái, thuận tiện dẫn Hứa tiểu thư đi là tốt rồi.”
Giọng điệu như nữ chủ nhân này khiến La Hoằng Nghĩa có chút mất tự nhiên nhìn Hứa Lương Thần. Hứa Lương Thần mỉm cười, gật gật đầu với anh. Chẳng qua chỉ là dẫn đường thôi, ai dẫn mà chẳng được? Vị Cảnh tiểu thư này nhiệt tình như vậy, tội gì không đồng ý?
La Hoằng Nghĩa nhìn Cảnh Văn Thanh nâng cao cằm, khóe môi mang theo nụ cười nửa là cao ngạo nửa là cố chấp, hảo cảm đối với Hứa Lương Thần dịu dàng lại càng sâu, khó trách đại thiếu lại nhìn trúng vị nhị tiểu thư này. Rõ ràng có điều kiện để cao ngạo lại khiêm tốn lễ phép, đối xử với ai cũng đối bình đẳng. Một cô gái như vậy sao có thể không làm người ta ái mộ yêu thích?
Anh cười cúi chào: “Hứa tiểu thư, vậy tôi đi trước.” Hứa Lương Thần cảm ơn anh, đi theo Cảnh Văn Thanh vào cửa.
Trên trời mây mù che khuất ánh trăng, khóm hoa dưới ánh đèn nhẹ nhàng lay động, côn trùng kêu râm ran. Vài a hoàn đi tới, nhìn thấy Cảnh Văn Thanh vội hành lễ vấn an.
Nhìn bóng lưng vội vàng của đám a hoàn, Cảnh Văn Thanh liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái, thở dài cười nói: “Ai, đúng là không ở trong cuộc thì không biết, chuyện trong đại trạch hào môn đúng là vụn vặt, phức tạp, phải quản lý hết thật đúng là làm người ta đau đầu. Thực hâm mộ Hứa tiểu thư có học vấn nghề nghiệp, không bị mai một trong đống chuyện gia đình như thế này.”
Trong lòng Hứa Lương Thần khẽ động, từ lần trước gặp vị Cảnh tiểu thư này, cô ta dường như luôn cố ý nói cho cô nghe, hôm nay sợ rằng những lời này cũng có ý khác? Cô ta muốn nói cái gì?
Hứa Lương Thần cười nhẹ rộng rãi đáp: “Làm chuyện gì đều có chỗ khó của nó, có công việc hay không có công việc chẳng qua là phân công bất đồng mà thôi. Cảnh tiểu thư tham gia giải quyết phủ nội vụ Đại Soái đối với đại soái và các phu nhân mà nói, cũng là sự giúp đỡ vô cùng quan trọng.”
Cảnh Văn Thanh nghe vậy có chút kinh ngạc dừng chân, bất ngờ nhìn Hứa Lương Thần.
Cô ta vốn ở trong phòng đọc báo, nghe bọn a hoàn nói Hứa Lương Thần đến đây, cô ta vội vàng chạy tới chẳng qua là để nói bóng nói gió cảnh cáo cô gái này đừng ảo tưởng gả vào Soái phủ. Không ngờ vị nhị tiểu thư này không chỉ thờ ơ với những gì cô ta nói mà còn cười khích lệ cô ta.
Cô ta suy nghĩ một lát, sau đó thản nhiên cười nói: “Nghe nói Hứa tiểu thư vào Bộ ngoại giao? Hình như nơi đó thường xuyên mở vũ hội có người nước ngoài tham gia, Hứa tiểu thư có thường đến không? Có từng gặp Tiểu Kiệt trong vũ hội không? Rõ ràng là người trẻ tuổi nhưng lại ngoan cố suy nghĩ. Nếu gặp mặt Hứa tiểu thư nhất định phải khuyên nhủ cậu ấy đấy.”
Hứa Lương Thần không khỏi quay đầu nhìn cô ta, trong lòng có chút buồn cười. Vị Cảnh tiểu thư này làm sao vậy? Nói thật, từ lúc cô vào Bộ ngoại giao đến nay một cơ hội tham gia vũ hội cũng không có. Hơn nữa Đoàn Dịch Kiệt có đến vũ hội hay không thì có liên quan gì đến cô?
Cô cười không nói, trong lòng Hứa Lương Thần có chút cảm thấy Cảnh Văn Thanh này chẳng biết cái gì.
Cô ta ra tay, đối thủ lại không tiếp chiêu, Cảnh Văn Thanh như đánh vào bông vải, trong lòng hơi mất hứng bèn vươn tay hái một đóa hoa từ bụi hoa bên cạnh vò nát, dứt khoát đi thẳng vào đề tài: “Hứa tiểu thư, tin đồn lần trước khiến cô bị quấy nhiễu không ít đúng không? Đám phóng viên tiểu báo đó chính là đám chó săn, cả ngày quấn lấy những nhân vật như Tiểu Kiệt. Bọn họ nào biết đâu rằng, đường đường Thiếu soái một ngày bận trăm công ngàn việc, làm sao nhàn hạ thoải mái đến mức ấy? Cô thấy có phải hay không?”
Mấy câu nói đó quá mức rõ ràng, Hứa Lương Thần hơi giật mình, nghe lời này thì có vẻ như vị Cảnh tiểu thư đây rất có ý với Đoàn Dịch Kiệt. Đây là đang tìm nữ chính trong tin đồn với anh để tính sổ sao? Hay nên nói là …cảnh cáo?
Trong lòng cô thoáng qua một cảm xúc khó hiểu, thầm mắng Đoàn Dịch Kiệt tự dưng thần kinh, rõ ràng trong nhà có giai nhân vừa thấy đã thương thâm tình như biển như vậy, vì sao còn cố tình tìm cô cho phiền toái.
Nghĩ vậy cô không tiếp tục khách khí nữa, hàng lông mi khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: “Tôi và Thiếu soái không quen, chuyện của anh ấy tôi làm sao mà biết được. Tin đồn lần trước chỉ là hiểu lầm, Cảnh tiểu thư không cần để ý.” Trực tiếp phủi tay đổ hết cho Đoàn Nhất Tiệt là được, cô có thể giải quyết anh ta, tôi cảm tạ còn không kịp.
Cô nói nhẹ nhàng như vậy lại khiến Cảnh Văn Thanh sửng sốt. Vị Hứa tiểu thư này hoàn toàn phủ nhận quan hệ với Đoàn Dịch Kiệt? Cô ta nói thật hay chỉ là ứng phó? Nếu là thật, vậy tin đồn cô nghe được là sao? Nếu là nói dối. . . . . . Chẳng lẽ cô ta thấy cô có tình ý với Tiểu Kiệt nên cố ý thanh minh?
Vừa nghĩ tới đó, hai người đã đến phòng lão phu nhân, không tiện hỏi tiếp nữa. Cảnh Văn Thanh có chút buồn bực, lại thấy tam phu nhân từ trong viện đi ra, chào hỏi hai người sau đó nói với Cảnh Văn Thanh: “Vừa rồi phu nhân nói có việc tìm con, mau đi đi, Hứa tiểu thư giao cho dì là được.”
Cảnh Văn Thanh nghe Lư phu nhân tìm mình, vội dạ một tiếng nhanh chóng rời đi. Tam phu nhân cười nhìn Hứa Lương Thần, có thâm ý tiếp đón nha đầu Hứa Lương Thần lên tầng: “Thật xin lỗi Hứa tiểu thư, vốn nên đi cùng con lên, bất đắc dĩ là dì còn một đống việc vặt. . . . . .”
Hứa Lương Thần vội cảm ơn cô, đi theo a hoàn lên. Cũng vẫn là mùi thuốc bắc nồng đậm, vẫn là tấm thảm dày đến mức bước lên không phát ra tiếng động, không biết vì sao Hứa Lương Thần lại có cảm giác thân thiết.
A hoàn dẫn cô đi vào phòng khách, đang định thông báo thì lại có một đại a đầu từ gian trong đi ra, dựng ngón tay lên “suỵt” một tiếng, chỉ chỉ phòng ngủ của lão phu nhân sau đó cung kính khẽ cười nói với Hứa Lương Thần: “Hứa tiểu thư, mời cô vào.” Lướt mắt đảo qua, vài a hoàn tiếp đón trong phòng cũng dần dần lui ra.
Phòng trong truyền ra tiếng ho khan của Đoàn lão phu nhân, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, khiến Hứa Lương Thần rất lo lắng. Không cẩn thận nhìn thấy hành động của đám a hoàn, cô không khỏi có chút mù mờ. Lão phu nhân muốn gặp cô, vì sao lại bảo đám a hoàn đi ra ngoài? Dừng bước quay đầu nhìn mấy người đang đi ra ngoài, đại a đầu cười với cô, dẫn người lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong lòng Hứa Lương Thần cảm thấy có chút kỳ quái. Đoàn lão phu nhân ho khan đứt quãng không ngừng, cô cố tự trấn định đi đến trước cửa nội thất.
Ngẩng đầu lại thấy Đoàn Dịch Kiệt đang ngồi ở trước giường, một tay đỡ lấy bà một tay vỗ nhẹ lên lưng lão phu nhân, dường như còn cúi đầu thân thiết hỏi thăm. Đoàn lão phụ nhân ngừng ho khan, quay đầu nở nụ cười hiền lành cưng chiều với anh.
Ngọn đèn phía trên như lồng một vầng sáng nhàn nhạt, phủ thêm cho hai bà cháu bên giường một tầng ánh sáng thánh khiết, chỉ cảm thấy tình yêu ấm áp đang lặng lẽ trào dâng.
Tình cảnh trước mắt chạm vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng Hứa Lương Thần, chỉ một thoáng xúc động nhìn hai bà cháu trước mắt, tuy rằng mơ hồ không rõ nhưng hình ảnh mẹ đã khắc sâu trong tim bỗng nhiên hiện lên trong đầu, hai mắt cô nóng lên.
Đoàn lão phu nhân tạm ngừng ho khan, Đoàn Dịch Kiệt cẩn thận đỡ bà dựa lên gối, còn anh đứng lên dọn dẹp dịch đờm bà ho ra. Đoàn lão phụ nhân vội khuyên can: “Tiểu Kiệt, để bọn a hoàn làm, cháu cứ để đấy đi.”
Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười không trả lời, nhưng động tác không ngừng. Đôi mắt Hứa Lương Thần dõi theo nhất cử nhất động của anh. Ở trong lòng cô, ấn tượng về Đoàn Dịch Kiệt mặt lạnh trong nháy mắt này bỗng nhiên mờ nhạt hẳn. Cô không khỏi thở dài trong lòng, người đàn ông dịu dàng che chở, hầu hạ trước giường bệnh của bà, thật sự lạnh lùng sao?
Đoàn Dịch Kiệt thu dọn xong ống nhổ, đang định mang vào phòng rửa mặt, bỗng ngẩng bắt gặp ánh mắt Hứa Lương Thần. Anh dịu dàng cong môi cười, khẽ gật đầu: “Lương Thần, em đã đến rồi.”
Người đàn ông tuấn tú dáng người cao ráo, mặc quân phục, trong tay cầm một cái ống nhổ bằng sành, hình tượng này không thể nói là đẹp mắt, nhưng Đoàn Dịch Kiệt lại làm vô cùng tự nhiên.
Trong lòng Hứa Lương Thần bỗng nhiên có chút cảm động, không biết vì sao từ anh khóe môi hơi cong lên của anh cô có thể nhìn thấy được chút nhu tình. Cô bắt đầu thấy khó thở, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Đoàn lão phu nhân ngồi tựa vào gối cũng thấy Hứa Lương Thần đứng ở trước cửa, khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười, vươn tay ra nói: “Nha đầu đến rồi, mau vào đi.”
Hứa Lương Thần hoàn hồn, bước nhanh vào, cười nói: “Lão phu nhân, là con, gần đây bà thấy thế nào?”
Đoàn lão phu nhân cười tươi như hoa, liên thanh đáp: “Tốt, tốt, Tiểu Kiệt nói gần đây con rất bận, bà cũng không dám quấy rầy. Nhiều ngày không gặp, bà thật nhớ con quá.”
Cô vội cười cảm ơn, hai người còn nói mấy câu việc nhà, Đoàn lão phu nhân kéo Hứa Lương Thần ngồi xuống bên giường, Đoàn Dịch Kiệt tự đi đổ ống nhổ. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là một tiếng ho khan mạnh mẽ. Hứa Lương Thần không khỏi quay ra nhìn, bóng dáng cao lớn của Đoàn Chính Huân đã xuất hiện trong phòng khách.
Vị đại soái này cũng tới? Trong lòng Hứa Lương Thần bỗng nhiên trầm xuống.
Đoàn Chính Huân không mang theo tùy tùng, một mình đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn vào bên trong. Hứa Lương Thần vội đứng lên, mỉm cười gật đầu chào hỏi. Đoàn Chính Huân gật đầu, mạnh mẽ đi tới. Đứng ở bên giường cung kính nói: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế thế nào?”
Thấy ông ta đi tới, Hứa Lương Thần định tránh sang một bên, Đoàn lão phu nhân lại giữ tay cô lại, nói với Đoàn Chính Huân: “Rất tốt, con ngồi xuống đi; Nha đầu, đều là người một nhà, không cần khách khí, con cũng ngồi đi.”
Hứa Lương Thần mất tự nhiên mỉm cười khẽ đáp lại, nhưng Đoàn Chính Huân vẫn còn đứng trước giường nên cô cũng đứng không nhúc nhích.
Đoàn lão phu nhân nhìn con trait một cái, Đoàn Chính Huân quét mắt nhìn một lượt, ngồi xuống ghế tựa, lúc này Hứa Lương Thần mới nghiêng người ngồi. Đoàn Dịch Kiệt từ phòng rửa mặt đi ra, chào một tiếng “Cha”, sau đó cũng ngồi xuống.
Bà cháu mẹ con ba người nhìn nhau. Đoàn Chính Huân như có đăm chiêu, Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày, Đoàn lão phu nhân thì vui mừng. Hứa Lương Thần có chút mất tự nhiên cúi đầu xuống, bỗng nhiên dự cảm bất an, cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn đứa cháu trai tuấn tú, lại nhìn Hứa Lương Thần thanh lệ xuất trần, Đoàn lão phu nhân cười càng tươi. Bà vỗ vỗ tay Hứa Lương Thần cười nói: “Nha đầu, bà vừa gặp con đã thấy hợp ý, con đừng ghét bỏ bà già nông thôn này lắm lời, có chuyện tối nay bà muốn nói với con.”
“Lão phu nhân, bà khách khí quá. Lương Thần mất mẹ từ nhỏ, không được người lớn dạy bảo, có thể nghe bà răn dạy là phúc phận của con, có gì muốn nói, xin bà cứ nói đi ạ.” Ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào minh, Hứa Lương Thần có chút cẩn thận mỉm cười nói.
Nghe cô nói vậy, Đoàn lão phu nhân cười, có chút trêu chọcà nói: “Nha đầu, đừng nói bà bới móc, con nói bà đừng khách khí, vì sao còn gọi lão phu nhân mà không sửa miệng gọi là bà nội? Con có biết bà mong con gọi tiếng bà nội này lâu lắm rồi không.”
Hứa Lương Thần hơi giật mình, không tự chủ được nhìn Đoàn Dịch Kiệt. Vẻ mặt Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên nhưng trong mắt nửa là hứng thú nửa là chờ mong khiến Hứa Lương Thần không khỏi nhíu mày, người này cũng muốn cô gọi lão phu nhân là bà nội?
Cô nên gọi sao? Hứa Lương Thần cúi đầu mãi mà không có phản ứng, Đoàn lão phu nhân có chút khó hiểu nhìn cô một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía con trai.
Đoàn Chính Huân thấy thế nhíu mày, hơi không vui liếc Hứa Lương Thần một cái. Nha đầu này bị làm sao vậy? Ngày đó ông đã nói rõ, với thân phận cháu dâu tương lai phủ Đại Soái, mẹ ông bảo cô gọi một tiếng bà nội, cô lại không thoải mái như vậy sao? Xem ra lời nói ngày đó vẫn chưa đánh thức được nha đầu ngang ngược này.
Nghĩ vậy ông quay sang nói với Đoàn Dịch Kiệt: “Cha nghe nói con đã sắp xếp chuyện ở Bắc Bình? Kỳ thực, không cần tốn công tốn sức như vậy, quân chính phủ còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm. Dù sao thì học giả cũng không phải chỉ có một người”. Nói xong, lại liếc Hứa Lương Thần một cái.
Đoàn Chính Huân đột nhiên chuyển đề tài, nghe không khác gì đang nói công việc, Hứa Lương Thần ban đầu còn không để ý, nhưng nghe được một nửa, lòng cô chợt trầm xuống ….Đoàn Chính Huân đang nói đến . . . . . chuyện của dượng Giang? Hơn nữa, nghe giọng điệu này thì dường như không muốn ra tay cứu giúp. . . . . .
Đang lúc cô còn sững sờ thì ánh mắt lợi hại của Đoàn Chính Huân lướt qua, ánh mắt ấy khiến Hứa Lương Thần như ở trong mộng chợt tỉnh lại: chỉ vì cô cự tuyệt gọi một tiếng bà nội, đường đường đại soái lại lấy việc công báo thù riêng, cố ý nói cho cô nghe?!
Không sai, coi như nha đầu thông minh. Đoàn Chính Huân nhếch môi cười, trong một chớp mắt vẻ mặt nhưng lại cực kì giống Đoàn Dịch Kiệt.
Hứa Lương Thần ngạc nhiên nhíu mày, Đoàn Chính Huân cũng đã hạ giọng nói chuyện với lão phu nhân, ngẫu nhiên ném một ánh mắt qua… Nha đầu cứ không gọi đi, hừ hừ, hậu quả hãy tự gánh lấy.
Hứa Lương Thần dở khóc dở cười, nhìn Đoàn Dịch Kiệt. Đại thiếu mặt lạnh ban đầu cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó lại là dáng vẻ chờ xem kịch vui. Hứa Lương Thần oán thầm trong lòng, thật đúng là hai cha con gian xảo. Trong lòng cô chưa nghĩ ra được cách nào phản bác, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Sau một lúc lâu cô ngẩng mặt lên, muốn gọi lại ngừng, vẻ mặt xấu hổ lúng túng.
Đoàn lão phu nhân và Đoàn Chính Huân đều chú ý tới vẻ mặt của cô, không khỏi nhìn nhau cười thầm. Nhưng ở ngoài mặt Đoàn đại soái càng cố tình tỏ ra nghiêm túc, nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần. Hứa Lương Thần có chút trốn tránh cúi đầu, dằn lòng, tự ‘đà điểu’ khuyên bảo mình: một người bà hiền lành như vậy, có gọi một tiếng ‘bà nội’ cũng chẳng sao. Vì thế, cô nửa là xấu hổ nửa là lúng túng cúi đầu gọi một tiếng: “Bà. . . . . . nội.”
Tiếng ‘bà nội’ này khiến Đoàn lão phu nhân như mở cờ trong bụng. Bà cho rằng, Hứa Lương Thần chần chờ là vì ngượng ngùng, trong lòng không khỏi lại càng hài lòng đối với cháu dâu từng đi du học này. Nghe nói con gái du học đều cực kì thoáng và khoe khoang, nhưng cháu dâu tương lai lại như thiên kim chốn khuê phòng, gọi một tiếng “Bà nội” mà cũng xấu hổ đến mức này. Tài nữ du học đoan trang tao nhã hào phóng, lại giữ được vẻ ngượng ngùng, cháu dâu đáng yêu như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Nhìn vui mừng trong mắt cháu trai, Đoàn lão phu nhân nheo mắt cười: “Nha đầu, Chính Huân đã nói với bà, hôn sự của hai đứa đã được quyết định rồi. Tuy biết nó làm việc sẽ không sơ sót, lời mối mai cũng sẽ chuẩn bị tốt, nhưng bà nội và nha đầu con tâm đầu hợp ý, con thuở nhỏ lại không có mẹ, bà nội không muốn con thiệt thòi. Hôm nay cố ý gọi con đến, xem con có yêu cầu gì với hôn sự này không. Chỉ cần bà nội có thể làm được, nhất định. . . . . .”
Nghe xong hai câu, trong đầu Hứa Lương Thần nổ ‘bùm’ một tiếng, cái gì? Hôn sự đã được quyết định khi nào? Trách không được vừa rồi bảo cô gọi “Bà nội”, hóa ra là nhận cháu dâu. . . . . . Cô không kìm chế được nhìn Đoàn Chính Huân.
Khóe môi Đoàn Chính Huân hơi cong lên, uy nghiêm nhìn cô: Thế nào, lời lão tử nói ngày nha đầu con còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Dù con nghĩ như thế nào thì chuyện hôn sự này cũng đã như đinh đóng cột. Con dám phủ nhận trước mặt lão thái thái xem, có dám lấy mạng Giang Chính Vũ ra đùa không?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
141 chương
12 chương
83 chương
156 chương
51 chương